Quân Hôn Ngọt Ngào: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 23: Chương 23: về nhà mẹ đẻ








Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Giang Dao, mẹ nói em rất ít trở về.” Xe tốc độ không nhanh, giữa trưa không có gió, thanh âm Lục Hành Tung truyền từ phía trước rất rõ ràng, Giang Dao ở sau lưng có thể nghe từng chữ Lục Hành Tung hỏi.



“Vâng, việc học quá bận.” Giang Dao nuốt kem giọng nói mềm mềm đáp lời, cô tự nhiên biết được mẹ trong lời Lục Hành Tung nói là mẹ ruột cô.



Kỳ thật cô không phải quá bận, chỉ là không muốn trở về, cô vẫn giận bọn họ, giận họ lúc trước không để ý cô phản đối, đáp ứng chuyện hôn nhân của cô và Lục Hành Tung.





Vì vậy sau khi kết hôn, cô gần như không về nhà mẹ đẻ, giờ ngẫm lại cô thật sự bất hiếu, ở nhà cô là con út lại là con gái duy nhất trong gia đình, ba mẹ cùng hai anh trai rất thương yêu cô, đời trước cô thật nhẫn tâm đem gia đình bỏ lại phía sau ngoảnh mặt làm ngơ.



“Em nhập học, anh không thể trở về đưa em đến trường, để đại ca đưa em đi báo danh.” Lục Hành Tung dặn dò, “Có đại ca đi cùng, anh tương đối yên tâm.”



“Vì sao nhị ca không được?” Giang Dao hỏi, “Kỳ thật, em và nhị ca tình cảm càng tốt hơn.”




Giang Kiệt là đại ca Giang Dao kém Lục Hành Tung một tuổi, trùng hợp hơn khi học cấp 3 là bạn học cùng lớp, nhị ca Giang Lỗi nhỏ hơn vài tuổi, nhưng Lục Hành Tung đối với hai anh em Giang gia hiểu rất rõ.



Vừa nghe Giang Dao muốn Giang Lỗi đưa đi, Lục Hành Tung trực tiếp phản đối, “Không được, phải để đại ca đưa em đi, nếu nhị ca muốn đưa em đi, đại ca vẫn phải đi cùng.”



Lục Hành Tung không hề băn khoăn, tính cách Giang Lỗi rất giống Lục Vũ Tình, chỉ cần Giang Dao làm nũng một chút, Giang Lỗi có thể mang theo Giang Dao cùng đi hoặc Giang Lỗi vừa thấy chuyện gì náo nhiệt sẽ quên ngay em gái, bỏ quên Giang Dao ở phía sau.



Tính cách Giang Kiệt so với Giang Lỗi trầm ổn hơn rất nhiều, có Giang Kiệt đi cùng, Lục Hành Tung càng yên tâm hơn.



Giang Dao ngồi sau xe đạp nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười, “Nhị ca nghe được, khẳng định không vui.”



Cô cùng nhị ca chỉ kém nhau chưa đến bốn tuổi, cùng đại ca kém nhau sáu tuổi, đại ca khá trầm tính nên cô cùng nhị ca tương đối thân thiết, từ nhỏ đến lớn thường dính lấy nhị ca chơi, chọc hoạ gì đều đẩy cho nhị ca, rồi lanh lợi chạy đi tìm đại ca hỗ trợ, xin anh cầu tình làm ba mẹ đừng trách phạt nhị ca.



Nhớ lại tuổi thơ, thật sự rất hạnh phúc, làm chuyện xấu không thiếu được mặt cô, lúc bị mắng chưa từng xuất hiện, trong nhà có đồ ăn ngon nhất định cô ăn trước, cô ăn không hết mới có thể đến lượt hai anh trai.





Buổi chiều ánh mặt trời chiếu nắng chói chang, Giang Dao bệnh mới khỏi, ngồi ở sau cũng có chút khó chịu.




Giang Dao nhớ rõ, đời trước nhận được thư thông báo trúng tuyển, cô dùng sự im lặng cùng Lục gia phản kháng, không lập tức trở về Giang gia. Được thông tin cô nhận thư thông báo trúng tuyển đại học y Giang Nam là người cùng thôn nói cho Giang gia, chờ ngày hôm sau cô và Lục Hành Tung về đến Giang gia, bị ba mẹ mắng một trận, đem cô từ trong ra ra ngoài toàn bộ xương cốt đều mắng.



Nhớ lại, cuộc sống của cô thật sự buồn cười, ở độ tuổi nên hiểu chuyện nhất lại cố tình một lòng phản nghịch tận xương.



Bởi vì thư thông báo trúng tuyển, cô ở Lục gia bị khinh bỉ, ở Giang gia ai cũng mắng, còn nhớ rõ năm đó khi ba biết chuyện này mắng cô bước ra ngoài cửa, cút nhanh, sau này đừng trở về Giang gia, nói không nhận cô là con gái, cô một bụng uỷ khuất đi Giang Nam học đại học y, tự nhủ với bản thân phải sáng tạo một cuộc sống mới, đừng nói ngày thường ngay cả tết có thể trở về nhà cô cũng không về. Trở về Giang gia vẫn là sau khi cô tốt nghiệp, nhưng thêm chuyện nơi công tác, cô ở Giang gia lại cùng ba mẹ cãi nhau ầm ĩ.