Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 42





Những ngày sau, Tâm Dao ngày học trên trường, chiều tối sẽ về nhà để chăm sóc Vĩ Thành và kể cho anh nghe tất cả quá trình tập luyện của cô và Thuỳ Linh.

Song song đó, cuối tuần cô đều xin phép Triệu lão gia và bà Triệu để đến phòng luyện tập riêng của thầy Khiêm.
Dấn thân rồi mới biết thầy Khiêm còn nghiêm khắc hơn cả khi ở trên trường.

Tâm Dao mỗi ngày không ép dọc thì ép ngang, thực hiện các bài tập luyện dẻo và mềm mại ở mức độ cao.

Đến khi về tới nhà, cô gần như bò vào trong khiến bà Triệu có cảm giác vô cùng xót thương con gái mình.

Bà luôn lấy thuốc rượu giúp cô xoa bóp.

Mặc dù vậy, cô vẫn không bỏ qua thời gian nào để ở bên Vĩ Thành.

Chỉ cần cô có mặt ở nhà, mọi vấn đề của anh đều sẽ chính tay cô xử lí.
Còn vấn đề bà Triệt và Tâm Dao bị thương ở trung tâm thương mại, bà đã nhờ người xem lại camera và thấy rõ chính tay Mỹ Ngọc đẩy xe hàng vào hai người.

Cô phản ứng nhanh nên đẩy bà qua một bên nhưng vẫn bị gãy tay.


Nếu bà ăn trọn cú kia, có khi bà sẽ phải hơn tình trạng của cô bây giờ, đập đầu rồi lăn xuống thang cuốn.
Gia đình họ Lý cũng có uy quyền nên nhanh chóng sai người xoá đi đoạn băng đó, dù không hay biết nhà họ Triệu đã có được từ sớm.

Nhưng bà Triệu suy nghĩ một lát rồi chỉ đưa ra lời cảnh cáo, và lấy một số dự án bạc tỷ của nhà họ Lý như một sự đảm bảo bà sẽ không giao chứng cứ cho cảnh sát.
Bà Triệu từng hỏi Tâm Dao có ghét bà khi không đứng ra lấy lại công bằng cho cô không.

Và cô chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

Vì cô biết bà lo lắng xa hơn thế, nếu đoạn băng được giao nộp thì chắc chắn Mỹ Ngọc sẽ mang trên mình một tội danh không thể xoá bỏ.

Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc thân phận quá khứ, hiện tại và tương lai của cô sẽ bị vạch trần.

Vĩ Thành không chắc sẽ tỉnh lại nên bà không muốn cô vì một người không thân thích mà làm quả phụ cả đời.
Mọi người ở nhà họ Triệu đều biết Tâm Dao sẽ có một bước ngoặt quan trọng trong con đường sự nghiệp.

Nên ai cũng muốn cô nghỉ ngơi và giữ tinh thần tốt nhất hết cỡ.

Bà Triệu cũng muốn giành việc chăm sóc Vĩ Thành lại để cô tập trung luyện tập cho Đêm Rạng Rỡ vì tay bà cũng đã lành lại không ít.

Nhưng cô lắc đầu từ chối.

Ở bên anh, tâm sự với anh đã trở thành một điều không thể thiếu.
______________________
“Tâm Dao, em đâu rồi?” Thuỳ Linh tay xách nách mang một đống bản vẽ đi khắp nơi trong khoa múa dân tộc và gào gọi tên cô.
“Chị Linh, em bên này.” Tâm Dao đang cắm tai nghe để hoà mình vào giai điệu bài nhạc, nhưng tiếng kêu vang dội của Thuỳ Linh đã cắt ngang nó.
Sau mấy ngày kết hợp, hai người hận không thể gặp nhau sớm hơn vì mức độ hợp rơ và cùng tần số tư tưởng.

Tâm Dao rất say đắm giọng ca trời phú của Thuỳ Linh thì cô ta cũng vô cùng thả hồn vào điệu nhảy của cô.
Thuỳ Linh vừa thấy Tâm Dao thì liền chạy ào tới với đôi mắt sáng rực như đèn pha.

Trải những bản vẽ lên bàn, cô ta nhìn chằm chằm cô rồi bảo: “Em chọn 1 cái đi.

Đây là những mẫu chị thấy hợp nhất rồi.”

Tâm Dao thấy vẻ mặt trịnh trọng của Thuỳ Linh thì cũng nghiêm túc nhìn lên bàn, nhưng giây sau ngớ người vì trước mặt cô là bản vẽ của những trang phục cổ đại đủ màu sắc khiến cô không khỏi thốt lên: “Cái gì vậy chị?”
“Trang phục cho đêm trình diễn của chúng ta.

Chị sẽ mặc màu vàng, HAHAHAHA.” Thuỳ Linh ngửa đầu cười lớn khi nghĩ tới chính mình sẽ toả sáng thế nào.
Khoảng thời gian tiếp xúc với Thuỳ Linh, Tâm Dao phần nào cũng hiểu được tính tình của cô ta.

Thuỳ Linh khá giống Mỹ Ngọc trong việc yêu thích mọi ánh nhìn hướng về mình, nhưng cô ấy đi lên bằng thực lực thì ả lại chọn những tin đồn giả tạo thất thiệt.
“Cái này…” Tâm Dao nhìn đến hoa mắt, thật sự là quá nhiều, nhưng không muốn phụ lòng Thuỳ Linh nên đã chọn ra ba kiểu dáng tương tự với ba màu khác nhau: hồng, trắng và đỏ.

Thuỳ Linh cũng gật đầu, cảm thấy khiếu thẩm mĩ của Tâm Dao không tồi nên đặc biệt lưu ý ba mẫu cô vừa chọn ra.
“À đúng rồi, em mới thay đổi một chút vũ đạo.

Chị muốn đi xem thử không?” Tâm Dao chỉ ra ngoài cửa, hỏi thử ý kiến Thuỳ Linh.
Thuỳ Linh sinh ra trong một gia tộc danh giá lâu đời, nên việc tham gia các buổi biểu diễn trong nước và cả quốc tế là không hề xa lạ.

Vì thế, cô ấy chắc chắn sẽ có cái nhìn khách quan nhất dành cho vũ đạo của Tâm Dao, chưa kể này là vì cuộc thi của hai người.

Mà một phần cũng là vì cô tin tưởng kiến thức về nghệ thuật của cô ấy.
“Được chứ.

Chị cũng mới vừa xem lại chút bài nhạc.

Sẵn chúng ta tập dợt lại đi.” Thuỳ Linh háo hức nói, tiện tay thu gom đống bản vẽ trên bàn.
Tâm Dao thấy tướng đi khệ nệ của Thuỳ Linh thì không khỏi bật cười, liền chạy tới bên phụ giúp.


Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Đột nhiên, Mai Thuỷ từ đâu bước ra chặn đường xuống cầu thang của họ với gương mặt uất ức và dường như còn có dấu năm ngón tay trên má.
“Chị Ngạn Hoa, làm ơn cho em kết hợp với chị.

Em hứa em sẽ ở một bên phụ hoạ cho giọng hát tuyệt vời của chị.” Mai Thuỷ có chút mất bình tĩnh, nắm lấy tay của Thuỳ Linh và ra sức năn nỉ.
Từ lúc bị Tâm Dao phũ thẳng mặt, Mỹ Ngọc vô cùng điên tiết mà không nghĩ ra chút ý tưởng nào, đồng thời đổ lên đầu đồng đội, và người bị bắt nạt nhiều nhất là Mai Thuỷ.

Cô ta không chịu nổi nữa, đành cả gan chặn đường Tâm Dao và Thuỳ Linh để xin một chân thoát khỏi sự áp bức kia.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói lời từ chối lần thứ hai.” Thuỳ Linh hai tay ôm đồ nhưng vẫn toả ra khí chất tiểu thư danh giá khi đối diện với người chắn đường mình: “Đi thôi Tâm Dao.”
Tâm Dao nhướng mày rồi nhún vai, uỷ lại toàn quyền quyết định cho Thuỳ Linh.

Nhưng không nghĩ tới một giây sau, một bàn tay từ phía sau đẩy mạnh vào lưng của cô khiến cô chúi người xuống cầu thang.
“Tâm Dao, cẩn thận.” Thuỳ Linh hốt hoảng, quăng hết đồ xuống rồi lao theo để chụp Tâm Dao lại.
Cô trong một giây quay đầu lại nhìn, ánh mắt bàng hoàng không ngớt khi thấy đôi mắt Mai Thuỷ đỏ ngầu lên, miệng còn nở nụ cười tà ác:
“Không phải em thì chị đừng hòng hợp tác với ai.”