Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 15





“Cháu xin phép ạ.” Tâm Dao gật đầu với bà Triệu rồi rời nơi cả nhà họ Triệu đang quây quần nói cười với nhau.

Cô không khỏi quay lại mấy lần để nhìn về nơi ấm áp ấy, nhưng rồi chỉ nở nụ cười mừng cho họ.

Nhưng khi màn hình điện thoại lần nữa sáng lại, khuôn mặt cô trở về sự lạnh lẽo.
Tâm Dao bắt máy, áp điện thoại vào tai rồi bình tĩnh đáp: “Con nghe thưa mẹ.”
“Mày làm gì mà mấy nay tao không gọi được cho mày?” Bà Lý lập tức giở giọng điệu cay nghiệt hệt như những ngày Tâm Dao còn ở nhà.

Bà ấy vẫn nghĩ rằng cô thật sự để họ bắt nạt hoài sao?
“Con xin lỗi, con quá bận cho việc chăm sóc đô đốc ạ.

Hay là con xin bác gái cho con về nhà vài ngày nhé mẹ?” Tâm Dao thấp thỏm nói, việc này quá quen thuộc đến nỗi cô có thể dễ dàng diễn xuất để qua mặt bà Lý.
Tất nhiên đã thành công khiến bà ta giật thót mình.

Đưa Tâm Dao qua thay thế Mỹ Ngọc đã là một điều cấm kỵ, bây giờ mà cô còn đến trước mặt nói như thế với bà Triệu thì càng khiến nhà họ Lý đắc tội bên kia nhiều hơn.

Vì thế bà Lý gấp rút ngăn cản: “Không cần.


Con cứ dồn hết công sức chăm sóc đô đốc đi.

Mà dạo gần đây tình trạng cậu ta thế nào?”
Tâm Dao nhớ tới Vĩ Thành thì trong lòng có chút khác lạ.

Cô dần thích cảm giác yên bình khi ở bên anh, được chăm sóc anh.

Có lẽ điều này cũng không quá tệ, nhưng ở một nơi nào đó, cô vẫn mong anh có thể tỉnh dậy.

Cô thấp giọng trả lời bà Lý: “Vẫn rất tốt ạ.”
Bà Lý xì một tiếng khinh thường rõ to khiến Tâm Dao phải nhíu mày ngay lập tức: “Tốt cái gì chứ? Đã bất động một năm trời, nếu tốt thì đã thật sự tỉnh dậy rồi.

Chắc sẽ vẫn nằm mãi ở đó thôi.”
“Mẹ,” gương mặt Tâm Dao thật sự đã sa sầm xuống.

Ngọn gió ngoài ban công cuốn lấy từng lọn tóc của cô khiến chúng bay tứ tung, một số còn như vô tình che lên gương mặt mỹ miều, nhưng lại không giấu đi được đôi mắt sắt lạnh trong đêm đen, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy bị đe doạ.
Một tiếng mẹ trầm xuống, khác hẳn giọng non nớt quen thuộc của Tâm Dao đã làm cho người bên đầu dây kia câm nín.

Không để bà Lý tiếp tục lắm mồm, cô đáp trả: “Đô đốc nhất định sẽ tỉnh dậy.”
Lần đầu tiên bị khí thế từ giọng nói trầm của Tâm Dao áp đảo, bà Lý vô cùng khó chịu, lập tức quát thẳng vào điện thoại: “Mày tưởng mày qua đó thì mày có thể mơ tưởng cao sang à? Đừng quên, mày được thế là nhờ nhà này cho mày cơ hội.

Nhưng nếu đô đốc có chuyển biến gì, lập tức gọi cho tao.

Thật là uổng phí một mối hôn sự tốt.”
Bàn tay của Tâm Dao nhất thời siết chặt điện thoại, nhưng vẫn cố kiềm nén cảm xúc bùng phát của mình xuống.

Hiện giờ, cô vẫn chưa muốn hoàn toàn xé rách mặt với người nhà họ Lý.

Điều đó sẽ gặp nhiều khó khăn hơn cho sau này.

Ngẫm nghĩ một lát, lời nói của bà Lý có chút vấn đề.

Dường như bà ta cũng vẫn tiếc nuối rồi mong chờ đô đốc Vĩ Thành sẽ tỉnh lại.

Chẳng lẽ bà ta không biết chuyện giữa Mỹ Ngọc và Nhật Hào sao?
Tâm Dao khẽ li3m môi, ấp a ấp úng: “Sao mẹ lại nói thế ạ? Con thấy đâu có gì là uổng phí như lời mẹ nói.”
“Mày thì biết cái gì.

Gặp cái con Mỹ Ngọc kia lại suốt ngày không lo đến chuyện từ bỏ hôn ước, cũng không tìm kiếm được người yêu đại gia nào.

Chỉ biết ăn chơi lêu lỏng.” Bà Lý xoa trán của mình, không biết phải làm thế nào với đứa con gái cưng.
“Ngộ thế ạ? Hôm bữa con làm ở Play Date thấy chị cùng thiếu gia Trịnh…” Tâm Dao ngập ngừng, ra vẻ không biết có nên nói hay không.
“Mày nói gì?” Lần này tới lượt bà Lý cướp lấy lời của Tâm Dao.

Cô còn nghe thấy rõ tiếng ghế bị xê dịch, chắc nịch câu nói của cô đánh đúng vào điểm k1ch thích của bà ta.

Giây sau, bà ta dồn dập hỏi: “Mỹ Ngọc và thiếu gia Trịnh sao? Tại sao chúng lại đi với nhau? Mà khoan, mày được người nhà họ Triệu cho ra ngoài à? Không, trước tiên mày nói tao nghe có thật sự mày thấy chị mày đi cùng với thiếu gia Trịnh không? Là Trịnh Nhật Giang sao?”
Tâm Dao nhếch miệng, bà Lý vẫn hấp tấp như trước, nhất là vấn đề người yêu môn đăng hộ đối của con gái mình.

Tất nhiên nếu bà ta muốn biết, cô sẽ thật lòng chiêu đãi.

Cô từ tốn kể lại những chuyện hôm đó, không khỏi ngập ngừng khi bảo rằng đã thấy Mỹ Ngọc và Nhật Hào ôm ấp nhau đi vào phòng, rất lâu sau cũng không thấy trở ra.

“Khoan,” bà Lý nhíu mày, lập tức hỏi lại: “Không phải cậu cả Trịnh Nhật Giang, mà là cậu út Trịnh Nhật Hào sao?”
“Vâng ạ.” Tâm Dao vừa đáp xong, đã nghe bên kia tiếng tút tút vang lên.

Cô ngẩn người rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa ánh mắt ra xa xâm mà lặng ngắm khu vườn đầy hoa.

Ban đêm, mọi thứ đều rơi vào một màu u tối, cùng nhau co rúm lại mặc cho từng cơn gió nô đùa vờn qua chúng.

Nhưng đến khi trời sáng, chúng sẽ xoè rộng thân người, phô trương những gì tuyệt vời nhất ra thế giới, chỉ là tới đêm, chúng lại che giấu cái thứ đẹp đẽ ấy vào mà thôi.
Tâm Dao hưởng thụ cảm giác mát mẻ thêm lần nữa, mặc kệ từng da gà trải dài do ớn lạnh.

Vì điều cô muốn là giải toả lửa giận trong người.

Nhưng mãi ở đây cũng không phải là ý hay, người nhà họ Triệu sẽ để ý.
Đóng cửa ban công rồi trở về phòng, Tâm Dao bỏ tập luyện một buổi, lười biếng thả cả thân mình xuống chiếc giường êm ái.

Cô thở dài một hơi, đôi mắt dần khép lại, cố nuốt cơn tức vào trong giấc mơ.