Quân Hôn: Độc Sủng Chỉ Mình Em

Chương 1




Sáng sớm, bầu trời nhiều mây mưa khiến lòng người có chút phiền muộn. Tại sân bay ở thành phố C Tô Mộc Dao chậm rãi đi ra ngoài với nụ cười trên môi...

Cô mặc trên người một chiếc áo phông rộng màu be có tay phồng kết hợp cùng với một chiếc chân váy bằng vải voan màu trắng, có dây thắt lưng mảnh để tôn lên vòng eo thon thả. Dưới đôi tất màu da là một đôi bốt cổ ngắn màu đen. Trên người cô tràn đầy hơi thở của một thiếu nữ.

  Dưới chiếc mũ nồi màu be, mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu vang, khuôn mặt xinh đẹp lòng người nhất thời thu hút sự chú ý của không ít người qua đường. Tô Mộc Dao không để ý đến điều này, với nụ cười trên khóe miệng, luôn điềm tĩnh và tao nhã ...

Sở dĩ cô đến thành phố quen thuộc nhưng xa lạ này là vì Tô Mộc Dao dự định tạo bất ngờ cho bạn trai vào ngày sinh nhật của anh ấy. Cô biết bạn trai mình chắc hẳn rất cô đơn bởi anh phải đi công tác một mình trong ngày sinh nhật nên đương nhiên với tư cách là bạn gái cô tất nhiên không thể để anh cô đơn.

  Mang theo món quà đã chuẩn bị kỹ càng, Tô Mộc Dao lên xe taxi, hướng về nơi ở tạm thời của bạn trai tại thành phố C. Khi xe taxi dừng lại, cô bước vào căn hộ với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không biết khi anh ấy thấy cô tìm đến một nơi xa như vậy để cùng anh đón sinh nhật chắc anh sẽ xúc động khóc mất, nhưng phát hiện ra mọi thứ không như cô nghĩ.

  Bởi vì bạn trai của cô thường xuyên đến thành phố C công tác nên anh ấy đặc biệt mua căn nhà này, hơn nữa bởi vì Tô Mộc Dao thỉnh thoảng sẽ tới đây nên cô đương nhiên có chìa khóa.

  Khi dùng chìa khóa mở cửa, cô liền cảm giác được có gì đó không đúng, trên bàn ăn có một chiếc bánh ngọt chưa bị cắt, hai ly rượu đỏ mơ hồ đặt đối diện nhau. Mà trên mặt đất, có một ít quần áo nữ, đây là những đồ dùng hẳn không nên có ở đây?

Sau khi cởi giày ở cửa ra vào, Tô Mộc Dao bình tĩnh xỏ đôi dép lê của mình vào, đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa đi tới cửa, liền nghe thấy bên trong mơ hồ thanh âm truyền đến.... Những âm thanh ưm a cứ liên tục truyền đến trong tai của cô.

“ Ưm...ưm... Chí Thành mạnh lên nữa đi anh a...a!

  Trong mắt lạnh như băng, Tô Mộc Dao trực tiếp mở cửa bước vào, bởi vì giọng nói rất to, nên cô rất dễ dàng bị phát hiện có hai người bên trong.

  Hai người còn đang làm tình trên giường ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mộc Dao, cô gái kia hoảng sợ hét lên một tiếng, trốn ở phía sau người đàn ông.

Nhìn thấy Tô Mộc Dao ở đây Lý Chí Thành có cả sự ngạc nhiên và hoảng sợ, " Mộc Dao tại sao em lại ở đây? Tại sao đến lại không nói với anh trước?.”

“Tại sao tôi không thể đến đây?"

Tô Mộc Dao bĩu môi với người phụ nữ trốn sau Lý Chí Thành, " Người phụ nữ này là ai?"

  Nghe những lời của Tô Mộc Dao, người phụ nữ phía sau Lý Chí Thành run lên, nhưng cô ta vẫn thò đầu ra từ phía sau Lý Chí Thành ra. Khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt của người phụ nữ đỏ bừng, " Mộc Dao ... Tôi xin lỗi, tôi ... tôi và Chí Thành thực sự yêu nhau."

Tô Mộc Dao không xa lạ gì với người phụ nữ này, không, phải nói rằng cô đối với người phụ nữ trước mặt này rất quen thuộc. Bạn cùng ký túc xá bốn năm đại học, kể cả sau khi tốt nghiệp, cả hai vẫn liên lạc thường xuyên .

  Thực sự yêu sao? hừ ! Tô Mộc Dao cười lạnh một tiếng, kiên định nhìn về phía Lý Chí Thành, " Anh nghĩ như thế nào? Chúng ta ở bên nhau bốn năm, giờ đây anh lại nói anh và cô ta yêu nhau thật lòng sao? Nực cười thật đấy ?"

Cảm giác tội lỗi chuyển thành kiên định Lý Chí Thành đáp, "Đúng, anh từng yêu em Tô Mộc Dao, nhưng còn em thì sao? em đã từng yêu anh chưa? Anh là một người đàn ông bình thường. Chúng ta yêu nhau bốn năm rồi. Em chỉ cho anh nhiều nhất là nắm tay, thậm chí không có nổi một nụ hôn. Em đã thấy người đàn ông nào chịu đựng giỏi được như anh chưa, nói cho em biết anh không phải một người đàn ông vô dụng?"

"Anh thật sự cũng rất vô dụng đấy!" Tô Mộc Dao nói xong thì bước đến trước mặt của Lý Chí Thành:“ Coi như là tôi xui dính phải đống phân chó như hai người. Anh bước xuống giường đi tôi muốn nói chuyện với anh”

  Không hiểu sao, Lý Chí Thành cảm thấy hơi lo lắng, tự hỏi tại sao Tô Mộc Dao lại bảo anh ta ra khỏi giường. Nhưng anh ta vẫn bước đến trước mặt cô cùng một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.

  Nhìn lên khuôn mặt của Lý Chí Thành, Tô Mộc Dao lập tức lạnh lùng, dùng một chân đá thẳng vào thằng em nhỏ của anh ta.

  Bị một cước của Tô Mộc Dao đánh trúng không phải chuyện đơn giản, Lý Chí Thành lập tức ôm lấy hạ bộ ngã xuống hít một hơi thật sâu. Nỗi đau thực sự không lời nào diễn tả được.

Lạc Bối không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt, khi cô ta thấy Tô Mộc Dao đá Lý Chí Thành một cách đơn giản trong chớp mắt như vậy, cô ta hoảng sợ không quan tâm cơ thể đang loã lồ của mình bước xuống giường, " Chí Thành, Chí Thành, anh thế nào rồi? Anh đau lắm phải không?"

Rồi cô ta hướng về phía Tô Mộc Dao: “ Mộc Dao tất cả những điều này là lỗi của tôi, nếu cô tức giận, hãy trút giận lên tôi đừng có đánh Chí Thành nữa."

"Tôi đâu có hành hạ anh ta đâu? Tôi chỉ cảnh cáo anh ta khi dám vụng trộm sau lưng tôi. Nếu như anh ta nói chuyện chia tay với tôi thì chuyện gì cũng đã không phải xảy ra rồi, cho nên hình phạt này anh ta nhất định phải chịu. Còn cô đừng gọi tên của tôi, điều hối hận nhất là tôi đã từng coi cô là bạn thân, tốt nhất trong tương lai đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không...tôi không đảm bảo rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Tô Mộc Dao đá đôi dép đang đi trên lên đôi cẩu nam nữ này sau đó quay người rời đi.

  Ở cửa, Tô Mộc Dao đi chân trần, tay cầm bốt đi ra khỏi căn hộ. Mãi cho đến khi đi vào thang máy, Tô Mộc Dao trên mặt vẫn là tràn đầy tức giận. Con mẹ nó! Cô chưa bao giờ thất vọng như vậy!

  Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, Tô Mộc Dao trực tiếp đi vào, liều mạng nhấn nút đóng cửa. Nhưng mà, một bàn tay to chặn cửa thang máy, sau đó đi vào. Tô Mộc Dao tiếp tục liều mạng ấn đóng lại.

Mặc Dục Thành liếc nhìn người phụ nữ xa lạ trong thang máy, nhìn thấy cô gái trên tay cầm đôi bốt liều mạng nhấn nút đóng cửa, anh không khỏi tự hỏi đầu cô có phải có vấn đề gì không.

  Sau khi thang máy đóng lại, Tô Mộc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu liền phát hiện bên cạnh mình là một người đàn ông mặc quân phục. Lạnh lùng liếc người đàn ông này, Tô Mộc Dao lạnh lùng nói: "Đàn ông không có cái gì tốt, đều là động vật sống bằng thân dưới."

Lúc này Mặc Dục Thành mới nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, công bằng mà nói, cô ấy rất đẹp hơn nữa đó là vẻ đẹp khiến người nhìn rất thoải mái đó là vẻ đẹp đoan trang, tao nhã, nhưng đối với tình huống hiện tại thì... Anh nhàn nhạt quay đầu đi, anh cũng không nhất thiết phải cùng với người điên tranh luận.

  Ném đôi bốt xuống đất, Tô Mộc Dao dựa vào bức tường thang máy, cô vừa nhấc chân chuẩn bị đeo thì thang máy đột nhiên lắc lư, Tô Mộ Dao mất thăng bằng ngã về phía Mặc Dục Thành.

  Bóng tối nhất thời khiến cô theo phản xạ nắm lấy người bên cạnh, ôm thật chặt. Mặc Dục Thành vốn là nhìn thấy cô gái sắp ngã xuống là có thiện ý vươn tay, nhưng với việc bị một cô gái lạ ôm chặt như thế này anh vẫn cảm thấy khó chịu.

  Hương thơm tươi mát đọng lại trong mũi, Mặc Dục Thành người vốn luôn giữ mình trong sạch bỗng trở nên cứng đờ.

Đừng nói chỉ có người đàn ông này, Tô Mộc Dao đương nhiên cũng rất ít cùng đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy, ngoại trừ lúc ở phòng tập taekwondo, lúc đó cô vật người ta ngã xuống đất.

  Nhưng hiện tại hai người đều ở trong bóng tối, bản năng sợ bóng tối của cô trỗi dậy, cho nên cô bình tĩnh lựa chọn trước tiên bám trụ.

Trong bóng tối, Tô Mộ Dao nắm lấy tay Mạc Dục Thành đứng lên, "Này, anh là người ở đây sao?"

"Không phải!" Mặc Dục Thành cúi đầu nhìn ngực của mình, cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy. Ánh mắt hơi chìm xuống, anh cố gắng dời đi lực chú ý, nếu không anh chỉ ngửi được đều là hương thơm trên người cô, mùi chỉ có cô mới có.

  Tô Mộc Dao khẽ cau mày, "Vậy làm sao bây giờ? Đúng rồi, điện thoại có sóng không?"

  Nghe được lời Tô Mộc Dao nói, Mặc Dục Thành lấy điện thoại ra kiểm tra, cũng không có tín hiệu.

Đột nhiên, Tô Mộc Dao chỉ muốn che mặt khóc, tại sao vận may của cô lại tệ như vậy...!