Quân Hôn Độc Ái

Chương 18




Là đứa bé có chứng tự bế luôn luôn cô độc, không đến gần người khác, tính khí lại nóng nảy.

Từ nhỏ Nam Bá Đông lớn lên trong môi trường đấm đá nhau, sau khi mười lăm tuổi thì bị người cha thân yêu của mình hạ lệnh trục xuất, cho nên, anh không biết yêu là gì, đối với anh mà nói, giữa người với người, chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng.

Cho nên, cho dù là đối với Nam Tinh, cho tới bây giờ anh cũng chưa dùng tâm qua, không có dồn vào một chút yêu thương.

Nhìn thấy Nam Tinh luôn luôn cô độc và lạnh lẽo, thế mà lại biểu hiện thân thiết đối với Mạc Yên, trong lòng Nam Bá Đông có một mùi vị không nói ra được, vừa chua xót, vừa chát, vừa đau, vừa ghen ghét, vừa đố kị...tất cả mọi tư vị đều xông lên đầu.

Mẫn Lạp nhìn sắc mặt âm tình bất định của Nam Bá Đông, dắt anh đi ra ngoài, "Nói không chừng Nam Tinh thật sự có thể đánh thức cô ấy, để cho bọn họ thử chung sống xem sao!"

Nam Bá Đông lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Yên thật sâu một cái, lúc này mới đi theo Mẫn Lạp đi ra ngoài.

Bên trong phòng, yên lặng không một tiếng động.

Chỉ còn lại một người là Mạc Yên yên lặng nằm trên giường nghỉ ngơi, còn có một cậu bé vẫn như cũ nhẹ nhàng nằm ở trước ngực của cô.

Thần thái của Mạc Yên không ngờ lại bình thản và tĩnh mịch.

Mà Nam Tinh, khuôn mặt nhỏ bé luôn luôn tàn bạo kia, thế mà cũng tràn đầy nhu hoà.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy vẻ mặt của một lớn một nhỏ này, khéo môi Mẫn Lạp gợi lên một chút vui vẻ, nói với vẻ mặt đang khó chịu của Nam Bá Đông, "Đi, đi uống rượu!"

Lúc cảm giác được Mẫn Lạp và Nam Bá Đông muốn rời đi, lúc này Nam Tinh mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt lam đậm sáng chói như sao, ngược lại lúc này lại như đứa trẻ hồn nhiên và tò mò.

Sau một lúc, thế nhưng bé lại bò lên giường, nằm bên người Mạc Yên, tay nhỏ bé ôm lấy Mạc Yên, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.

"Bọn họ nói, mẹ con bị con hại chết, lúc mẹ sinh con ra, bị xuất huyết mà chết."

"Bọn họ nói, con thật sự đáng thương! Có ba mẹ sinh, nhưng không có ba mẹ thương."

"Bọn họ nói, con đây một thân thai độc (nhiệt độc trong thai), sợ là muốn sống, cũng sống không lâu. Thật ra thì con len lén nghe được ba và chú Mẫn Lạp nói chuyện, chú nói, con đây là từ trong thai mang tới cổ độc, bây giờ còn chưa tìm được biện pháp, không có thuốc chữa được, chỉ có thể tạm thời dùng thuốc kìm chế."

"Mạnh Tẩu nói, nhìn con cô độc như vậy, bà rất đau lòng, nếu như cô chủ vẫn còn, mẹ nhất định sẽ không để con cô đơn như vậy, bà nói, hi vọng ba cưới một người phụ nữ thương con thật lòng, để cho con có một gia đình hoàn chỉnh."

"Có rất nhiều người phụ nữ muốn đến gần ba, muốn lấy lòng ba, nhưng mà, con không thích họ, ghét họ, từng người từng người một có mùi thúi sặc cả người, giống như một tên hề khó coi đến chết."

"Chỉ là, con thích cô! Mạc Yên, con cũng rất muốn một người mẹ, cô làm mẹ con có được hay không?"

"Mẹ, mẹ, mẹ..."

Nam Tinh ôm cô thật chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết dính vào trên cánh tay cô, cọ cọ, bé không có nhìn thấy, khéo mắt của Mạc Yên chảy xuống hai hàng nước mắt.

****

Thủ đô, trong bộ chỉ huy của quân khu.

Trong phòng làm việc của Tư lệnh rộng rãi và sáng ngời, có hai lão già đang ngồi hút thuốc.

Nói bọn họ già, thì chẳng qua là mới năm sáu chục tuổi, chỉ là bình thường Tần Kiến Quốc mặt uy nghiêm và Mạc Vấn nho nhã, lúc này đều giống như già đi mười tuổi. Đặc biệt là Mạc Vấn, ngay cả điếu thuốc cầm trên tay đều run rẩy.

Trước mặt bọn họ, đang bày ra mấy phần quân sự báo cáo của những lính tham gia hành động của Tam Giác Vàng nộp lên, nội dụng bên trong nhìn thấy mà giật mình, quả thật làm cho hai lão già có một nỗi đau như vạn tên xuyên tim.

Sau khi một nhóm người của Tần Thiên Nham về nước, trừ trạng thái bề ngoài không tốt lắm của Tần Thiên Nham, những người còn lại vừa tỉnh lại thì liền nộp lên bản báo cáo.

Tại thời điểm Tần Thiên Nham bắn chết Mạc Yên, bọn họ đều có mặt ở chỗ đó, cho nên báo cáo cũng đều có ghi lại trong hồ sơ, khi Tần Kiến Quốc và Mạc Vấn thấy mấy phần báo cáo này, hai người đều ngu ngơ! Đặc biệt là Mạc Vấn, con gái và cháu ngoại đều không có, đối với ông là một sự đả kích, giống như là trời sập xuống, trong nháy mắt cảm giác long trời lở đất.

Trong chớp mắt khi thấy báo cáo đó, ông thật sự có tâm tư muốn giết Tần Thiên Nham.

Đó là hai mạng người sống sờ sờ đó nha!

Hai vợ chồng bọn họ vẫn cho rằng Tần Thiên Nham chính là người chồng của Mạc Yên trong cuộc đời này, vậy mà hôm nay, anh thế mà hủy diệt mạng của Mạc Yên và đứa bé còn chưa sinh ra đời sao?

Mạc Vấn cũng nhịn không được đem tàn thuốc ở trong tay hung hăng đè một cái, chợt đứng bật dậy, xong vào phòng làm việc lấy súng lục của mình vắt ngang hông, liền hướng bệnh viện quân khu vọt đi.

"Lão Mạc, Lão Mạc, ông đi đâu vậy? Ông chờ tôi một chút!" Tần Kiến Quốc vừa rống, vừa nhanh chóng đuổi theo.

Lúc chạy ra, thì Mạc Vấn đã lên xe, tự mình lái xe bay thẳng ra ngoài, tốc độ kia, nhanh đến mức làm người ta kinh ngạc.

Tần Kiến Quốc sợ có chuyện không may, vội vàng kêu nhân viên bảo vệ lên xe, "Nhanh, mau chóng lái xe đuổi theo Tham mưu trưởng!"

Khi Mạc Vấn một thân sát khí chạy tới trước giường bệnh của Tần Thiên Nham muốn chất vấn, lại thấy một mặt thất bại, gầy trơ xương của Tần Thiên Nham, Mạc Vấn chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, lý trí mất đi cũng đột nhiên trở lại.

Hiện tại, khó khăn nhất, thương tâm nhất, và người thống khổ nhất, phải là đứa nhỏ này mới đúng?

Tần Thiên Nham đối với Mạc Yên rất tốt, đối với Mạc Yên nuông chiều, một điểm một giọt bọn họ đều nhìn thấy ở trong mắt, đã có bao nhiêu ngày đêm, ông và Bạch Yên đã nói đến Tần Thiên Nham và Mạc Yên, đều ở đây vì Mạc Yên vui mừng, may mắn khi Mạc Yên tìm được một người đàn ông yêu thương con bé như vậy.

Nhưng mà, tình yêu mãnh liệt như vậy, nhưng ở trước mặt quân lệnh và quân pháp nặng như núi, đối mặt với quốc gia đại nghĩa và uy hiếp đến tính mạng của đồng đội, anh thật sự rất nhẫn tâm lựa chọn, buộc anh đại nghĩa diệt thân, lúc đối với người phụ nữ yêu nhất của mình, thật là một loại đau bao sâu? Một loại bi thương sâu hơn? Nhiều hơn một phần tình cảm đau thương? Nhiều hơn một loại hành hạ đau đớn?

Nhưng mà, mặc dù ý định muốn giết anh mất đi, nhưng Mạc Vấn vẫn kìm nén không được trong lòng hận ý, nội tâm nồng đậm tức giận và bi thương đến cơ hồ làm cho tim ông bị choáng, làm cho ông hung hăng giơ tay, nặng nề đánh vào trên mặt của Tần Thiên Nham.

Tần Thiên Nham giống như một người đần độn, không phản kháng, cũng không nói chuyện.

Mạc Vấn nhìn thấy bộ dáng của anh, nỗi đau trong lòng lại càng sâu, thanh âm ông nghẹn ngào hỏi, "Thiên Nham, con có biết, Mạc Yên đã có thai gần ba tháng hay không? Ba tình nguyện con nhiệm vụ thất bại, cùng chết với Yên nhi, cũng không muốn con tự tay giết con bé và đứa nhỏ! Con có biết hay không, cử chỉ của con đại biểu cho cái gì?"

Thân thể Tần Thiên Nham rung mạnh, chợt ngước mắt nhìn về phía Mạc Vấn.

Trong cặp con ngươi đỏ ngầu kia của Mạc Vấn, chứa đựng ông không muốn tin tưởng, nhất định cũng không dám tin tưởng.

Tần Thiên Nham đột nhiên vươn tay ôm thật chặt Mạc Vấn, khóc rống, "Ba, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"

Mạc Vấn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt một mặt tràn đầy nước mắt, nhìn Tần Thiên Nham đang ôm mình mà khóc, ai nói con trai có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc đau lòng thôi.

"Ba, ba yên tâm! Con đã nói rồi, nếu như cô ấy không còn sống, con sẽ đi theo cô ấy xuống đấy!"

Tần Thiên Nham vừa sờ đến cây súng bên hông của Mạc Vấn, lập tức rút ra, "Rắc rắc" một tiếng đưa lên đầu, trực tiếp nhắm ngay não của mình, nhắm mắt lại, dùng sức bốp cò súng.