Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 88: Cách giao tiếp tốt nhất




Độ ấm trong phòng so với bên ngoài quả là một cái trên trời một cái dưới đất, băng trên lông mi Kiểu Tâm Duy gặp không khí ấm thì tan ra, mắt cô loang loáng ánh nước, nước mắt sau khi trải qua thử thách của gió rét trở nên càng thêm dịu dàng mềm mại hơn.

Giang Hạo cởi mũ, đôi môi lạnh đến tím tái khẽ hé, anh nói mà mang sự trách móc rõ ràng, nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng: “Kiều Tâm Duy, khi nào thì em mới có thể ngoan ngoãn nghe lời anh hả?”

Kiều Tâm Duy đứng im, vẫn ngửa đầu nhìn anh mãi.

Lúc chưa được nhìn thấy, cô khát vọng có thể gặp lại anh, bây giờ anh ở ngay trước mặt thì đại não của cô lại rơi vào trạng thái đơ máy.

Cô hít mũi, xúc động nói: “Anh không sao là tốt rồi, anh trở về là tốt rồi.”

Trong lòng Giang Hạo gợn sóng, kéo cô đến gần mình ôm thật chặt.

“A, mũ của em...”

Kiều Tâm Duy giật mình kêu lên, mũ bông to theo quán tính rơi xuống, cô trợn mắt kinh ngạc, vốn tưởng rằng Giang Hạo chắc chắn sẽ mắng mình, nhưng cô lại cứ ngơ ngơ bị anh ôm như thế.

Người có dần dần ấm áp lên, sưởi ấm một lúc, tay chân đông cứng cũng dần dần có cảm giác, vòm ngực của anh cứng rắn mà mạnh mẽ, vòng ôm của anh ấm áp mà vững chắc, cô lập tức mặt đỏ tim đập đến mức không còn là mình nữa.

Giang Hạo buông cô ra một chút, môi lại dán lên rất nhanh.

Cô nhắm mắt lại, hai tay đặt bên hông anh, nhón mũi chân đón ý hùa theo.

Ở thời điểm này, chỉ cần một nụ hôn sâu, ai cũng sẽ hiểu được cảm xúc của nhau.

Tuy nhiên, đồ giữ ấm rất dày trên người cả hai thực sự làm họ không gần gũi được.

Giang Hạo đè cô lên tường, vừa hôn cô, vừa dùng tay rảnh rỗi để cởi đồ trên người.

Trước kia anh làm việc cả ngày chỉ cảm thấy rất mệt, bây giờ có cô bên cạnh, dù bận dù mệt nữa cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Giang Hạo tiện tay tắt công tắc đèn phía sau cổ, trong phòng lập tức tối om.

Ngón tay thon dài của anh mơn trớn bên tai cô, đôi môi mỏng gợi cảm dần dần đi xuống, dùng sức mút mạnh trên đầu vai mượt mà trắng nõn của cô.

“Đừng mà”

Cô khẽ phản đối: “Dấu ấn anh lưu lại trên người em còn ít à, thế này mất bao lâu mới có thể tan đây?”

Giang Hạo không nghe theo: “Em mặc nhiều như vậy nào có ai nhìn thấy, ở trong phòng cởi hết chỉ có anh thấy, anh thích nhìn”

“Lưu manh, cái này có gì đẹp đâu?”

“Em không hiểu...”

Anh lười giải thích với cô, vội vàng chặn miệng cô lại, đầu lưỡi linh hoạt của anh tách hàm răng cổ ra, luồn vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô, liên tục mút vào.

Trên giường, khăn trải giường sạch sẽ có mùi thơm nhẹ của bột giặt, anh kéo tay cô lên đỉnh đầu, mười ngón tay họ đan vào nhau, cặp nhẫn đôi nhẹ va chạm, đây là tín vật vĩnh viễn không rời.

So với sự ép buộc tối hôm qua, sự ôn tồn và triển miên trong đêm nay càng thêm nhiệt tình.

Giang Hạo nắm quyền chủ động, khi thì dịu dàng khi thì ngang ngược, anh từng bước một kiểm soát mọi thứ.

Khi giữa hai người có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại không có cách nào thể hiện ra, có lẽ làm tình là cách giao tiếp tốt nhất.

Hai người hòa vào nhau, biết cô còn đau, anh tiến hành chậm rãi.

Anh không hề lỗ mãng giống ngày hôm qua, mà như một quý ông, càng để ý đến cảm nhận của đối phương.

Còn cô, sự khó chịu ban đầu nhạt dần, sau đó, bắt đầu từng đợt vui sướng chưa bao giờ được trải nghiệm, nụ hôn của anh như rượu, chuốc cổ say ngất ngây, đầu ngón tay anh như cát, từng chút một khuấy động bọt sóng trong lòng cổ.

“Ưm...”

Bước trong đám mây, cổ họng có bất giác cất tiếng rên rỉ, hai tay bấu chặt lấy bờ vai anh, không biết là muốn đẩy ra hay là muốn níu càng chặt hơn.

Trong nháy mắt đó, cô chỉ cảm thấy đại não của mình thiếu dưỡng khí, cả người đều lâng lâng.

Khóe miệng Giang Hạo khẽ mỉm cười, sau khi đẩy mạnh vài lần, không hề giữ lại mà phóng thích ra hết, khiến cô đang chết dở lại run lên hai lần nữa.