Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 545: Cô ấy là mối tình đầu của anh (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Nguyễn Tấn: “Không sao, cô có việc gì thì cứ nói.” Trần Mân Y: “Đầu tháng chín năm sau con gái em phải đi học cấp một

Em có kiểm tra một chút thông tin, trường tiểu học gần chỗ anh tốt nhất, không biết anh có quen ai để sắp xếp cho con em vào học không? Tân, con gái là toàn bộ hi vọng của em, nếu không phải vì con bé thì em sẽ không mở miệng nói với anh cái này, người em biết có thể nhờ được chỉ có anh, anh có thể giúp em chuyện này không?” Nguyễn Tấn lập tức đồng ý không chút do dự: “Cô đợi tin của tôi, nhưng tôi không dám bảo đảm, tôi chỉ có thể cố hết sức.” Trần Mân Y: “Cảm ơn Tân, nhiều năm vậy3rồi anh vẫn đối xử với em tốt như vậy.”

Nguyễn Tân: “Đừng nói cảm ơn trước, không chắc có thể thành công.” Trần Mân Y: “Tân, có thể nói số anh cho em biết không? Em có thể liên hệ dễ hơn.” Nguyễn Tấn từ chối uyển chuyển: “Gọi số nhà này là được, ngày thường tôi đều ở nhà vào buổi tối.” Trần Mân Y không kiên trì nữa: “Được, em hiểu

Cảm ơn

Vậy em không làm phiền hai người nữa, bye bye.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn nhìn Hạ Chí đang ngồi trong lòng anh hỏi: “Hài lòng chưa? Có đồng ý cho anh giúp cô ấy không?” Hạ Chí im lặng, một người mẹ độc thân vì con gái đi cầu xin bạn trai cũ bị mình đá, tình mẹ này đáng được tôn kính dù ở0bất kì trường hợp nào.

Điều này làm cô nhớ tới mẹ cô, khi còn bé, cô thường tỉnh giấc vào giữa khuya, thấy mẹ ôm em trai đang quấy, mẹ vừa giữ em trai vừa nhỏ giọng hát, hình ảnh kia là nỗi đau mà cô không bao giờ xóa được.

Mẹ lo ba bôn ba cả ngày mệt mỏi nên không để ông thức đêm, nhưng trước giờ không biết lo lắng cho bản thân mình

Khi đó em trai rất nặng mà mẹ gầy yếu như thế lại có thể bế em cả đêm, ban ngày vẫn có thể chăm sóc em bình thường

Nguyễn Tấn nhìn cô ngẩn người thì hỏi: “Sao thế? Nghĩ cái gì vậy?” Hạ Chí lắc đầu: “Không có gì.” Cô đột nhiên nghĩ đến: “Đúng rồi, sao cô ấy có số nhà mình nhưng5không có số di động thể: Cô ấy tới đây rồi à?”

Nguyễn Tấn cố gắng nhớ lại, nhiều năm rồi nên kí ức khá mơ hồ: “Cô ấy là vị khách đầu tiên của căn nhà này

Khi đó cô ấy đã kết hôn, sắp đi Pháp, anh chỉ muốn chứng minh rằng anh không vô dụng như vậy, cố ý mời cô ấy đến nhà

Ha ha, khi đó giá nhà rất rẻ, mua một căn cũng chẳng là gì, huống chi anh trả góp

Đương nhiên cô ấy không thay đổi cái nhìn về anh, cô ấy chỉ ngồi một lát rồi đi.”

“Còn số máy bàn thì có thể do anh gọi cho cô ấy, anh đã quên rồi, quá lâu rồi

Mà số di động thì anh cũng đổi rồi nên cô ấy không biết cũng bình thường.”

“Anh nhớ sau4khi cô ấy di dân sang Pháp, có gọi về bảo cô ấy sống bên kia rất tốt, còn đang tìm việc

Cô ấy sinh con gái cũng gọi cho anh, cô ấy nói chồng cô ấy đối xử với cô ấy không tệ, lại rất thương con gái

Sau đó cô ấy không gọi nữa, anh cũng dần quên đi.”

Hạ Chỉ hỏi: “Có phải anh thấy tiếc vì hai người không đi tới cuối đường không?” Nguyễn Tân: “Trước kia là vậy, bây giờ thì không, bởi vì ông trời cho anh gặp được em.” Hạ Chí lại hỏi: “Nếu như hai người kết hôn, anh gặp em thì anh có thích em không?”

Nguyễn Tấn: “Đầu tiên đây chỉ là giả thiết, anh trả lời chẳng có nghĩa lý gì

Thứ hai, nếu như anh gặp em khi đã kết hôn,9mà đó lại là cuộc hôn nhân bình thường thì có thể anh sẽ thích em nhưng anh sẽ không dây vào em.”

“Nói cho em biết, thích cái đẹp của người khác phải là thiên tính của động vật

Đàn ông cũng là động vật, nhưng người trong xã hội này phải có trách nhiệm và nhiệm vụ của mình, còn có rất nhiều đạo đức và ràng buộc, đây là sự khác nhau giữa người và động vật

Yêu thích có rất nhiều loại, không phải loại yêu thích nào cũng đều chiếm thành của riêng cho mình, hiếu chưa?”

Hạ chỉ cảm thấy anh nói có lý, người lớn tuổi đúng là có cái tốt của lớn tuổi, kiến thức và suy nghĩ của Nguyễn Tân luôn khiến cô có lợi không ít.

Trong phần tình cảm này, cô không chỉ có người yêu mà quan trọng hơn, cô có một người thấy trong đời

Anh như ngọn đèn sáng chỉ dẫn cô đi tới trên con đường đúng

Tình cảm tốt nhất có lẽ là như vậy.

Cuối năm, Nguyễn Tấn càng ngày càng bận nhưng vẫn sẽ dành nửa ngày cuối tuần đưa Hạ Chí về nhà ăn cơm với ba mẹ.

Trịnh Ngọc Thục đẩy xe lăn đến trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt Nguyễn Dũng Niên làm ông không thể mở mắt

“Tắm nắng rất tốt cho sức khỏe.” Trịnh Ngọc Thục lấy cặp kính râm trên bàn trà đưa tới: “Nào, đeo vào.”

Nguyễn Dũng Niên quay đầu: “Không cần, ra thể thống gì chứ?” “Sao không cần phải bảo vệ mắt, đeo vào.” Trịnh Ngọc Thục vẫn cố đeo kính râm

Cặp kính râm này là chị em gái của bà tặng, kính râm hình hello kitty bản số lượng, đổi thành người khác, có cho vàng bà cũng không cho đeo đầu.

Khi ông trời đóng một cánh cửa thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra cho bạn, mặc dù Nguyễn Dũng Niên bị liệt phải ở nhà nhưng tâm trạng lại thoải mái hơn trước kia nhiều, không khí khi ở chung với người nhà cũng vui vẻ hơn

Trịnh Ngọc Thục hỏi: “Ông à, con trai gọi điện bảo chiều đến đây.” Nguyễn Dũng Niên gật đầu: “Hừm, thể bà dìu tôi đi một chút.”

Trịnh Ngọc Thạc vui vẻ vô cùng, từ khi bị bệnh, ông rất ghét đi lại, không muốn bị người khác thấy dáng vẻ đi không tốt của ông, cho nên bây giờ ông chủ động đòi đi là một chuyện tốt.

“Bác sĩ bảo ông phải tập đi nhiều một chút, sẽ giúp ông khôi phục tốt hơn, sau này ngày nào cũng phải đi một chút, lợi tới ngày con trai và Hạ Chí đám cưới thì ông không cần ngồi xe lăn rồi.”

Nguyễn Dũng Niên không nói gì nhưng lại tích cực hơn nhiều, ông vịn lan can đi cẩn thận từng bước, dưới chân không có lực nên ông phải dựa vào sức lực của hai tay

Trịnh Ngọc Thục vừa che chở ông vừa nói: “Ông à, tôi cảm thấy Hạ Chí là phúc tinh của nhà mình đó, cái khác không nói, chỉ xem số lần con trai về nhà thì đã khá giống với nhà bình thường rồi

Con trai thường về nhà thì ông sẽ vui vẻ, vừa thoải mái lại có thể giúp cơ thể khỏe hơn, ông nói đúng không?”

Nguyễn Dũng Niên cười cười, cộng thêm kính râm hình hello kitty bản số lượng trông rất đáng yêu, Trịnh Ngọc Thục nhìn rồi cũng bật cười: “Tốt nhất là bảo Hạ Chí mau sinh cho chúng ta một đứa cháu trai, cháu gái cũng được

Đúng rồi, bọn nó có thể sinh hai đứa, một trai một gái là tốt nhất, sang năm sinh cháu trai, năm kia sinh cháu gái, trai gái đều có

Ôi, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”

Nguyễn Dũng Niên nghe vợ lải nhải cũng cảm thấy có tinh thần, ông nói: “Còn chưa coi ngày sinh tháng để đầu, bà chỉ biết nghĩ nhiều.” Trịnh Ngọc Thục: “Vậy phải giục bọn nó cưới nhanh nhanh lên, chuyện trong một nốt nhạc ấy mà, dù ba mẹ Hạ Chỉ muốn gì thì chúng ta cũng đều đồng ý.”

Nguyễn Dũng Niên: “Cũng phải, nhìn Hạ Chí có tri thức biết lễ nghĩa thế, ba mẹ con bé hẳn là cũng tốt, nói không chừng qua năm là có thể bế cháu rồi.”

Trịnh Ngọc Thục: “Cũng phải.” Lúc này chuông cửa vang lên, quản gia đi mở cửa, Nguyễn Dũng Niên lập tức lấy kính râm xuống: “Để bọn nhỏ thấy sẽ cười tôi mất.” Vốn tưởng Nguyễn Tấn và Hạ Chí trở lại, ai biết là người khác, lại là người quen cũ

Từ khoảnh khắc cô ta đi vào, hai ông bà đều sợ ngây người

Trần Mân Y một tay dắt một cô bé năm, sáu tuổi, một tay cầm giỏ hoa quả, cười dịu dàng đi vào: “Bác trai và bác gái còn nhận ra cháu không?” Hai người im lặng, sao không nhận ra chứ? Đây là cô gái mà họ còn nghĩ sẽ trở thành con dâu trước kia

Trần Mân Y kéo tay con gái nói: “Điềm Điềm, gọi ông bà đi.”

Bé gái mặc áo lông màu đỏ, tóc tết hai đuôi ngựa, ngoan ngoãn nói: “Chào ông bà.” Nguyễn Dũng Niên nghiêm mặt, Trịnh Ngọc Thục thì phản ứng khác nhanh: “Ôi, chào cháu, ngồi đi ngồi đi..

Ông Lý, rót trà đi.” Bốn người ngồi xuống, không khí hơi lúng túng, Trần Mân Y mở miệng hỏi thăm trước: “Sức khỏe của bác trai thế nào rồi ạ?” Nguyễn Dũng Niên: “Như cháu thấy đấy, không chết được nhưng không đi được.” Trần Mân Y: “Thế thì thừa dịp bây giờ ở nhà nghỉ ngơi một chút, trước kia bác trai không có thời gian ở nhà, bây giờ có thể bù đắp lại rồi.” Trịnh Ngọc Thục nhìn cô bé kia, khá giống ông bố người Pháp của bé, vừa nhìn là biết là con lai, ai cũng bảo con lại rất đẹp, bây giờ nhìn mới thấy đúng

Bà cười nói: “Cháu tên Điềm Điềm hả? Mấy tuổi rồi?” Điềm Điềm: “Cháu sáu tuổi ạ.” “Chà, tiếng phổ thông tốt đó chứ.” Bà chuyển mắt sang Trần Mân Y hỏi: “Cháu về khi nào?” Trần Mân Y nói: “Gần đây thôi ạ, làm xong thủ tục ly hôn ở Pháp thì mang con gái về nước, sau này định ở lại trong nước.”

Hai ông bà ngạc nhiên.

Trần Mân Y: “Trước kia hai bác đối xử tốt với cháu, cháu đều nhớ, chẳng qua khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, không tỏ vẻ biết ơn trước khi đi

Lần này tới cửa thăm hỏi là để hoàn thành tâm nguyện năm đó của cháu, cảm ơn bác trai đã giúp đỡ công việc của cháu hồi ấy, cũng cảm ơn bác gái đã chăm sóc cuộc sống của cháu.”

Nguyễn Dũng Niên vẫy tay nói: “Không có gì, quá khứ rồi.”

Trịnh Ngọc Thục nghĩ nhiều hơn, mặc kệ Trần Mân Y có mục đích gì, nhưng nếu cô ta đột nhiên trở về thì không phải chuyện gì tốt, hơn nữa còn đã ly hôn, cho nên bà nói thẳng: “Chúng tôi không nhận được lời cảm ơn này, năm đó chúng tôi đối xử tốt với cháu vì cháu là bạn gái của Tân

Bây giờ Tân sắp kết hôn, con dâu tương lai của chúng tôi cũng là một cô bé tốt, nếu ai làm con bé không thoải mái thì cũng làm chúng tôi không vui.” Trần Mân Y cười cười: “Đúng vậy, cô ấy đúng là cô gái tốt, cháu tìm Tân giúp đỡ, cô ấy cũng không cản.”

Hai ông bà ngạc nhiên không thôi, đây đã là lần thứ ba rồi.