*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Băng Nặc cười vô cùng đắc ý, ngay cả Trịnh Tuệ Tuệ cũng thấy lời của cô ả quá đáng chứ đừng bảo là Hạ Chí
Chu Minh Diễm hồi chiều chỉ là người đơn phương, không trách Nguyễn Tấn được nhưng Đỗ Băng Nặc này là người cũ của anh, đã từng quen nhau nên chắc chắn cũng từng lên giường.
Trịnh Tuệ Tuệ vỗ vai Hạ Chí, chuyển chủ đề: “Biết bơi không?”
“Biết những bơi không giỏi.”
“Biết là tốt rồi
Trước khi kết hôn, tôi muốn mời các chị em dự party bơi, chỉ mời nữ chứ không mời nam, cô tới chơi cho vui
Ngay tại nhà tôi, khoảng mười, hai mươi người gì đấy.”
Hạ Chí không tập trung: “Được.”
Đỗ Băng Nặc nói chen vào: “Tuệ Tuệ, cô chỉ mời Hạ Chí mà không mời tôi à?”
Trịnh3Tuệ Tuệ nói: “Nếu có rảnh thì đi luôn, đông người thì vui hơn.”
Thật ra Trịnh Tuệ Tuệ không thích làm bạn với Đỗ Băng Nặc, cô ả là đóa hoa giao tiếp nổi tiếng, là con cưng của giới thượng lưu, cũng là ngôi sao trong showbiz, nổi tiếng bởi sắc đẹp nên khi đi tiệc rượu dẫn theo cô ta là có mặt mũi
Tuy nhiên, không người đàn ông nào thật lòng với cô ta cả
Đỗ Băng Nặc cũng từng quen rất nhiều người có tiếng tăm, ba phút trên giường bằng ba phần tình nghĩa, người ngủ với cô ả càng nhiều thì càng quen biết rộng.
Cho nên nếu như không cần thiết, Trịnh Tuệ Tuệ sẽ không đắc tội với Đỗ Băng Nặc
Mấy người đàn ông đã nói chuyện chính xong nên đến0tìm bạn gái của mình
Cảnh Dương ôm eo Đỗ Băng Nặc nói: “Phí lên sân khấu của cô dễ kiếm thật đấy, hôm nay không cần cố xã giao, còn được ăn được uống, có thể giảm 20% không?”
Đỗ Băng Nặc không vui, hất tay anh ta ra và nói: “Dù sao anh cũng là cậu chủ của Trung tâm thương mại Đại Thịnh, chút tiền ấy cũng không có hả?”
Cảnh Dương cười gằn: “Tôi có nhiều tiền thì cũng chẳng liên quan đến cô.”
“Anh...” Đỗ Băng Nặc lạnh mặt, lầm bầm: “Chưa thấy người đàn ông nào hẹp hòi như anh, một chút tiền cũng tính toán chi li.” Cảnh Dương tức giận, hét to: “Cô nói cái gì? Có dám lặp lại lần nữa không?”
Tình huống lúc đó rất xấu hổ, Hải Tùng đã đưa5Tuệ Tuệ đi xa, Nguyễn Tấn cũng ôm Hạ Chí định rời khỏi.
Các vị khách khác ở đây đều đổ dồn nhìn sang phía này.
Đỗ Băng Nặc nhìn Nguyễn Tấn, đúng lúc gọi lại anh: “Tân, anh phân xử đi.”
Nguyễn Tấn cảm thấy ngổn ngang trong gió: “Tôi phân xử cái gì, có liên quan gì tới tôi đâu?” Đỗ Băng Nặc chớp đôi mắt to, nói một cách đáng thương: “Anh ta ăn hiếp em.” Nguyễn Tấn thở dài, ôm eo Hạ Chí nói: “Chúng ta ra xa một chút.”
Cảnh Dương cũng chỉ tính đưa một ngôi sao đến khoe khoang chút thôi, ai ngờ cái giá của cô ả lại quá đắt, mới ở chung hai ngày đã mua nọ mua kia, tốn rất nhiều tiền của anh ta, còn quát mắng anh ta không4ít, bây giờ anh ta không hầu nữa
Anh ta kéo cổ tay Đỗ Băng Nặc và lối mạnh ra ngoài.
“Á, anh làm gì đây? Anh làm đau tôi.” Đỗ Băng Nặc giãy giụa, nhưng sức yếu nên chỉ đành bị anh ta kéo đi.
Hạ Chí thấy vậy thì hỏi: “Anh không đi xem người cũ à?”
Nguyễn Tân lau mồ hôi, đây mới là chuyện xấu hổ thật đây này
“Mau trả lời đi, em muốn nghe câu trả lời của anh, kĩ càng và tỉ mỉ vào, không được qua loa với em.” “Bây giờ hả?” Nguyễn Tấn nhìn Hải Tùng và Tuệ Tuệ với ánh mắt cầu cứu
Hai người này thì cười vui sướng khi người gặp họa, chỉ lắc đầu đi xa và để lại anh ứa mồ hôi lạnh.
Hạ Chí gằn giọng nói: “Bây giờ9không cần, sau khi kết thúc bữa tiệc này đã
Trong khoảng thời gian từ bây giờ đến lúc đấy, anh nghĩ kĩ đi, nhưng đừng nói dối, em không thích bị lừa dối nhất, anh biết mà.” Nguyễn Tấn cười khan: “Anh hiểu.” Ôi, trước kia gây nghiệt nên giờ phải trả
Buổi tiệc trở lại sự hài hòa nhưng Hạ Chí đã không còn hứng thú nữa, cô tìm một góc ngồi tức giận, có thể không giận à? Cô hiểu lý lẽ, không ai có thể thay đổi quá khứ, cô không nên tính toán
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó
Cô nghĩ, cô chưa đủ mạnh mẽ để làm lơ điều ấy
Nguyễn Tấn bị vứt sang một bên, đau khổ cầm ly rượu nói chuyện câu được câu chăng với bạn bè, thỉnh thoảng nhìn sang phía Hạ Chí
Trịnh Tuệ Tuệ cầm ly rượu trái cây sang: “Hạ Chí, nếm thử đi.” Hạ Chí không nói gì, cầm ly rượu và ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngòn ngọt không giống rượu, “Còn nữa không, tôi muốn uống nữa.”
Tuệ Tuệ hơi ngạc nhiên: “Tửu lượng tốt thế?” “Không phải đồ uống à?”.
“Là rượu trái cây, độ cồn vừa phải, có muốn uống tiếp không?” “.” Hạ Chí sửng sốt, cô là người không thể uống dù chỉ một chút rượu: “Tôi nghĩ là không cần đâu.”
Tuệ Tuệ nở nụ cười, ngồi xuống cạnh cô và nói: “Còn giận hả? Không phải đã bảo cô đừng giận Tân à?” Hạ Chí mơ màng nói: “Tu vi của tôi không đủ, không thể không để ý..
chuyện anh ấy có người cũ.”
“Cô ta không tính là người cũ đâu, chỉ là trò chơi hư tình giả ý, lợi dụng nhau lúc cần thôi.”
Hạ Chí lắc đầu: “Cô đừng nói mấy cái đó với tôi, chắc chắn là Nguyễn Tấn bảo cô tới nói giúp anh ấy đúng không?”
“Ha ha, tôi đã bảo không lừa được cô mà
Nhưng tôi nói thật, nhân phẩm của Tân không thành vấn đề, đấy chỉ là chuyện cũ của thời trẻ ngông cuồng mà thôi
Ai không có tuổi trẻ, đúng không?” Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tân, anh đang nói chuyện với bạn bè rất vui vẻ
“Nói thật với cô, Hải Tùng cũng từng có thời gian quen Đỗ Băng Nặc, còn là sau khi chúng tôi quen nhau.” “.” Hạ Chí trợn mắt há hốc mồm.
Trịnh Tuệ Tuệ cười dửng dưng: “Ha ha, rất ngạc nhiên phải không? Nếu không phải do Đỗ Bằng Nặc thì tôi và Hải Tùng đã kết hôn vào ba năm trước rồi
Thế giới này rất nhỏ, chúng tôi gặp cô ta vào rất nhiều bữa tiệc, mỗi lần gặp Hải Tùng đều phải sám hối với tôi, nói sao lúc đó lại ngu xuẩn như vậy, lâu dần tôi cũng quen, có thể là chết lặng rồi.”
“Ban đầu tôi không nghĩ ra, tại sao đàn ông lại xem trọng kiểu phụ nữ đó, chuyện này quả thật đã kéo thấp đẳng cấp của tôi
Nhưng đổi góc độ để suy nghĩ lại, bởi vì có sự tồn tại của loại người như cô ta nên mới thể hiện được khí chất của tôi, Hải Tùng cũng thấy rõ ai cao ai thấp
Cô nói xem?”
Hạ Chí thở dài nói: “Tôi nghĩ tôi cần thời gian để tiêu hóa chuyện này
Chỉ cần tôi ở lại bên cạnh anh ấy, tôi phải bao dung quá khứ của anh ấy, tôi nghĩ thời gian sẽ làm tăng lên sự bao dung của mình thôi.” Trịnh Tuệ Tuệ cười nói: “Cô cũng là người thông minh, cô mới tới Đô Thành, chắc là không có bạn nhỉ? Sau này tôi là bạn cố, có gì thì tìm tôi.” Hạ Chí cầu còn không được: “Ừ, cảm ơn cô.”
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, sau khi nói chuyện mới phát hiện hai cô có nhiều điểm giống nhau, đều là sinh viên của đại học F, còn học chung khoa, có điều Trịnh Tuệ Tuệ lớn hơn cô một khóa.
Kết thúc tiệc rượu, đi về nhà.
Trong xe, tài xế lái xe vững vàng, ở ghế sau Hạ Chí dựa vào vai Nguyễn Tấn, đầu óc choáng váng, rượu trái cây có tác dụng chậm, mày không uống nhiều lắm.
“Em và Tuệ Tuệ nói gì mà hăng say thế?”.
Hạ Chí không trả lời mà hỏi lại: “Em còn đợi câu trả lời của anh đấy, anh đã nghĩ xong chưa?” Nguyễn Tấn xấu hổ: “Không phải em say rồi à?”
“Say nhưng không quên nhé.” “Say phải quên chứ, bây giờ anh nói em ngủ một giấc là sẽ quên, nếu không mai dậy rồi nói nhé?” Anh sờ mặt cô, dỗ cô như dỗ trẻ con: “Ngủ đi, về tới nhà sẽ gọi em.” Có lẽ do cồn, cũng có thể do cô đã bớt giận, cô ngủ thiếp đi thật, lúc nhắm mắt, cô lẩm bẩm: “Đừng tưởng em sẽ tha cho anh, mai em dậy thì anh phải nói rõ ràng đấy.”
“Biết rồi.”
Lát sau, bên tai Nguyễn Tấn vang lên tiếng hít thở đều đặn, anh nở nụ cười may mắn, tránh được một kiếp rồi.
Rạng sáng hôm sau, Hạ Chí tỉnh táo, ngủ đủ nên rất thoải mái, cô xoay người nhớ lại chuyện hôm qua.
“Hả? Tỉnh rồi?” Nguyễn Tấn cũng tỉnh lại: “Em say rượu, có đau đầu không?”
Hạ Chí lắc đầu: “Không đau, tối hôm qua chúng ta về như thế nào?” “Quên rồi à?” “Ừm.”
“Tìm người lái thuê, anh cõng em lên nhà, may có thang máy nếu không cái mạng già này của anh nguy hiểm rồi, em nặng thế.” Nói tới đây, Nguyễn Tấn trùm chăn lên đầu, chỉ sợ bị cô đấm
Hạ Chí lườm anh: “Trốn cái gì mà trốn, trốn rồi cũng vô ích, em có thể đạp anh.” Nói xong, cổ nâng chân lên bên trong chăn và đạp vào hông anh, đạp mạnh khiến anh rơi xuống giường
“Ui da!” Nguyễn Tấn lăn xuống giường, ngay cả chắn cũng bị kéo một nửa, người Hạ Chí lộ hết ra bên ngoài, không có gì che đậy
Anh nhìn cô si mê mà không chớp mắt
Buổi sáng là lúc đàn ông hứng tình nhất, bây giờ lại bị kích thích thị giác thì hơi ác với anh rồi
Hạ Chí hét lên, vội lăn sang bên kia giường: “Anh cướp chăn của em làm gì? Sao em lại không mặc quần áo?” Cô hoảng loạn tìm áo ngủ
Nguyễn Tân ôm bụng cười, nhảy vọt qua chiếc giường to và nhào thẳng lên người cô: “Là anh lột trần em đó, có vấn đề gì không?” “Lưu manh!” “Anh lưu manh với em thật đây” Nguyễn Tấn bể cô về giường lần nữa: “Nào nào nào, tối qua chưa làm gì nên giờ làm bù đi.” Hạ Chí đẩy ngực anh, lớn tiếng nói: “Răng còn chưa đánh mà làm cái gì?”
“Làm chuyện ấy không cần đánh răng cũng được.” “Da mặt anh ngày càng dày đó, như vậy, mời anh giải thích quan hệ của anh và Đỗ Băng Nặc đi, giải thích kĩ vào.” “...” Động tác của Nguyễn Tấn khựng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ: “À, anh đi đánh răng trước.” “Quay lại, giải thích rõ ràng trước đã.”
Đàn ông khổ quá mà! Sao anh lại quên lúc cô gặp Đỗ Băng Nặc là tỉnh táo chứ, sao có thể quên được đoạn đó!