Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 527: Cô biết anh ấy đã kết hôn rồi không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Ôi, như vậy sao ở được chứ? Chỗ ba mẹ dạo này ngày nào cũng mưa

Mỗi khi trời mưa là sẽ hạ nhiệt độ, nhưng không khí vẫn tốt.” “Mẹ, ba mẹ phải giữ sức khỏe, trời lạnh thì mặc nhiều đồ vào.”

“Biết rồi, con cũng thế, chăm sóc bản thân cho tốt vào, chăm sóc tốt cho Tiểu Tân nữa

Hai đứa không còn nhỏ, sớm sinh con đi.”

“Mẹ lại giục nữa rồi.” “Được được được, không giục con nữa

Không có gì thì mẹ cúp máy nhé

Hôm nay mẹ phải đưa Tiểu Thiên đi phục hồi chức năng.”

“Dạ, được, tạm biệt.” Cúp điện thoại, Hạ Chí dựa vào cửa sổ nhìn bầu trời ảm đạm mà thở dài.

Ngoại trừ mấy ngày nay sương mù nghiêm trọng, cô vẫn coi như đã quen với cuộc sống ở3Đô Thành, Nguyễn Tân tích cực muốn giới thiệu cô với các bạn bè của anh, gặp hai người bạn chơi từ nhỏ của anh là Trần Kinh Nghiệp và Giang Hạo, cũng gặp nửa kia của họ, đều là người rất giỏi giang

Thẩm Giai Dĩnh vẫn chưa có tin tức, nghe nói người nhà cô ấy vẫn đang tích cực tìm cô ấy

Một buổi chiều, Hạ Chí đang chuẩn bị nấu cơm thì Nguyễn Tấn gọi điện thoại đến: “Tiểu Chí, tối nay có tiệc, em đi cùng anh, ăn mặc nghiêm chỉnh một chút.”

“Tiệc kiểu gì?”

“Là tiệc kinh doanh, anh thấy đồ trong tủ của em không hợp

Nếu không bây giờ em đến trung tâm thương mại mua một bộ đi, mua xong mặc vào rồi đến thẳng công ty anh.”

“Đến công ty anh0có tiện không?” “Không có gì không tiện cả, đến đi, vừa hay anh cũng nhớ em.” “Miệng ngọt thật đó! Được, vậy em chuẩn bị một chút rồi ra ngoài.”

Hạ Chí bỏ lại nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, về phòng thay một bộ đồ giản dị, trang điểm nhẹ một cách đơn giản rồi ra ngoài

Trong trung tâm thương mại, Hạ Chí thử mấy bộ đồ rồi chụp ảnh gửi cho Nguyễn Tân để anh chọn

Nguyễn Tân nhắn tin lại là: [Mắt nhìn của cục cưng rất tốt, bộ nào cũng rất hợp, không bằng mua hết đi?]

Hạ Chí cầm điện thoại cười mãi

Người đàn ông này ngày càng biết ăn nói

Cô quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy bộ trên người tôi, mặc đi luôn

Cô gái bộ đồ cũ và5giày lại giúp tôi, cảm ơn.” “Vâng, mời cô đến quầy tính tiền ạ.” “Được.” Đây là bộ váy không tay, thiết kế bó sát người ở trên, bên dưới là vạt áo kiểu nụ hoa, hoa hồng trắng, kiểu dáng đơn giản nhất nhưng lại rất có khí chất

Loại đầm này phải đi với giày cao gót, hơn nữa là kiểu gót nhọn, mặc dù mang vào mệt đấy nhưng khiến khí chất trên người tăng lên gấp mười lần

Cô có thể mặc bộ đồ ngủ ở nhà chạy đến chạy lui không quan tâm gì, nhưng cũng có thể đi giày cao gót và mặc đầm thể hiện sự thanh lịch vào hoàn cảnh thích hợp, đây là mặt mũi của cô, cũng là mặt mũi của đàn ông

Tòa nhà của Tập đoàn Viễn4Đại nguy nga cao chót vót, Hạ Chí đến sảnh lớn ở tầng một và hỏi dò tiếp tân: “Xin chào cô, tôi tìm Nguyễn Tấn.” Tiếp tân nghe vậy thì hỏi vội: “Tên của cô là gì ạ?” Hạ Chí: “Tôi họ Hạ.” Tiếp tân nở nụ cười nhiệt tình nói: “Cô Hạ, mời đi bên này

Nguyễn tổng đã dặn trước lễ tân, nếu cô tới thì cứ đi thẳng lên.” Hạ Chí gật đầu: “Cảm ơn.” Cô xoay người chầm chậm đi đến thang máy, đằng sau thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thì thầm: “Cô ta chính là người mới của Nguyễn tổng...” Hạ Chí không nghe cũng không có ý nghe

Cô nghĩ, sẽ có lời đàm tiếu là cái chắc, dù sao cũng là mấy nghi ngờ kiểu “Nguyễn tổng ly hôn9rồi à?” hay là “Người phụ nữ này là người thứ ba hả?”

Có lúc cô cũng thấy khổ sở, nhưng lúc nghĩ đến sự ích kỷ của Thẩm Giai Dĩnh, nghĩ đến sự yên ổn hiện giờ thì lòng cô cũng dần dần mặc kệ gánh nặng đạo đức

Thang máy đi thẳng lên tầng làm việc của Tổng giám đốc, cửa thang máy vừa mở thì cô thấy trợ lý Thẩm

“Tiểu Hạ, Nguyễn tổng đang họp, bảo tôi tới đón cô.”

Hạ Chí hơi ngại ngùng: “Làm phiền trợ lý Thẩm rồi.”

“Ấy, cô và tôi thì khách khi làm gì, đi theo tôi nào.” Trợ lý Thẩm đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Chuyện đời khó đoán, lần trước tôi còn tính giới thiệu đối tượng cho cô, ai ngờ cuối cùng cô lại đi theo Nguyễn tổng, đúng là tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”

Hạ Chí càng cảm thấy xấu hổ, vội nói: “Trợ lý Thẩm, anh đừng nói thế, mọi thứ đều là duyên phận thôi.” “Đúng đúng, đều là duyên phận”

Đầu năm, Hạ Chí vì công việc nên đã đến đây một lần, cho nên trong phòng làm việc có rất nhiều người đã gặp cô, không quen biết nhưng gặp mặt thì sẽ nhận ra.

Đồng nghiệp: “Trợ lý Thẩm, cô gái xinh đẹp sau lưng anh quen mặt lắm, ai thế?”

Đồng nghiệp: “Cô nhanh quên thật, là Tiểu Hạ của công ty Tiểu tổng đấy.” Hạ Chí cười chào: “Chào mọi người, đã lâu không gặp.”

Cô chỉ chào hỏi đơn giản rồi đi qua

Thứ nhất là cô không thân quen với bọn họ, thứ hai là người ta đều đang làm việc, cô không có gì để nói.

Đến phòng làm việc của Nguyễn Tấn, trợ lý Thẩm nói: “Cô ở đây đợi Nguyễn tổng một lát

Tôi cũng đi sang họp, khoảng nửa tiếng nữa sẽ kết thúc

Cô tự rót trà đi, cứ tự nhiên.”

“Được.”

Trợ lý Thẩm đưa cô tới văn phòng rồi vội vàng chạy về họp

Hạ Chí quan sát bên trong, văn phòng của Nguyễn Tân giống như nhà của anh trước đây, cực kỳ đơn giản, nhìn sơ là thấy hết.

Cô đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống ghế dựa, phía trước là bàn làm việc to, trên bàn chất đầy các loại tài liệu, trông rất áp lực

Cô đột nhiên đau lòng cho Nguyễn Tấn, anh dành hơn nửa thời gian của mình cho công việc, sao có thể không vất vả chứ?

Lúc này, ánh mắt cô dừng lại trên khung ảnh ở cạnh máy tính, bây giờ cô mới biết người trong ảnh là cô

Đó là bức ảnh chụp ở bên hồ cá, ánh mắt trời chiếu xuống, cô hái một đóa hoa cúc nhỏ gài bên tai, anh chụp cho cô một bức ảnh bằng điện thoại

Hạ Chí vuốt ve mình trong bức ảnh, bật cười ngốc nghếch, không ngờ anh còn có thể để ảnh ở đây, ngày nào làm việc cũng có thể nhìn thấy

Đang nghĩ thì bên người có người gõ cửa đi vào, đúng vậy, gõ hai cái rồi mở cửa đi thẳng vào mà không hỏi gì

Hạ Chí bật dậy khỏi ghế, hơi hoảng loạn

Người vào là một cô gái, nhìn mặt không đoán ra tuổi, xem cách ăn mặc thì hẳn cũng là nhân viên quản lý của Viện Đại

Cô ta cầm một tập tài liệu trong tay, dường như cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Chí

“Cô là ai? Sao lại ở trong phòng làm việc của Nguyễn tổng?” Hạ Chí nhìn bảng tên cài áo của đối phương, trên đó viết bộ phận, chức vụ và họ tên, Giám đốc phòng Kế hoạch Chu Minh Diễm

Cô lễ phép trả lời: “Chào Chu tổng, tôi đến tìm Nguyễn tổng

Anh ấy bảo tôi đợi ở đây.”

Chu Minh Diễm nhìn cô nghi ngờ, vừa thấy cách ăn mặc thì không thích nổi, cô ta nghiêm túc nói: “Cho dù là khách của Nguyễn tổng thì cô không thể đụng vào đồ của Nguyễn tổng khi anh ấy không ở đây

Lỡ như trong phòng thiếu gì thì cô không gánh vác nổi đâu.”

Hạ Chí gật đầu: “Vâng, là lỗi của tôi.”

Chu Minh Diễm để tài liệu trên bàn, chần chừ một lát rồi cầm lại, sau đó đặt xuống: “Cô đừng đụng, đây là cơ mật, bên kia có camera.” Hạ Chí cười cười che giấu sự xấu hổ của mình: “Tôi biết, tôi biết rồi.”

Chu Minh Diễm cau mày đi ra ngoài, hỏi người bên ngoài: “Người trong phòng làm việc của Nguyễn tổng là ai thế?” Đồng nghiệp: “Tiểu Hạ của công ty Tiểu tổng

Đã tới hồi đầu năm, hình như tên Hạ Chí, sao thế?” Chu Minh Diễm: “Không sao, cảm thấy chướng mắt thôi.” Đồng nghiệp cười nói: “Chu tổng, cô lại ghen tị rồi.” Chu Minh Diễm phủ nhận: “Nói bậy gì đấy, tôi ghen cái gì? Làm việc đi.” Hạ Chí nghe hết toàn bộ, cô khẽ đẩy cửa chớp ra và cũng thấy rõ được nét mặt của Chu Minh Diễm, cô nhớ đến một đoạn thoại đã từng nghe: [Haiz, các cô có thấy Chu tổng vừa đi qua không? Từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, còn mặc đồ khêu gợi như thế, rõ ràng có ý đồ.).

[Biết chứ, ai cũng biết cô ta thích Nguyễn tổng.) [Cô ta ể tới mức không ai thèm còn tự mình làm cao, không xem ai ra gì

Buồn cười nhất là cô ta không biết khuyết điểm của mình ở đâu, luôn cảm thấy mình tốt nhất.] Chu tổng, thích Nguyễn tổng?

Hạ Chí lập tức hiểu tại sao lúc nãy cô ta nhìn mình với ánh mắt kì lạ như vậy

Xem ra trong mắt các đồng nghiệp, cô gái kia cũng là một trò đùa.

Không lâu sau, Chu Minh Diễm lại đến, lần này cô ta không cầm tài liệu mà mở cửa đi vào luôn

Hạ Chí sợ hết hồn, ngơ ngác nhìn cô ta: “Chu tổng, còn có việc gì không?” Lẽ nào không ai nói cho cô ta biết, khi có người ở trong thì xông vào như thế không lễ phép hay sao? Ngay lập tức, Hạ Chí có tâm lý để phòng

Chu Minh Diễm liếc nhìn cô, đi thẳng tới bàn làm việc của Nguyễn Tân, cô ta đến để lấy lại phần tài liệu này: “Tôi nhớ cần phải sửa vài lỗi trong tài liệu.”

Cô ta cảm tài liệu và cùng lúc nhìn thấy được khung ảnh ở bên cạnh máy tính của Nguyễn Tấn, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, đây rõ ràng là cùng một người mà.

Đột nhiên, cơn ghen trong lòng Chu Minh Diễm dâng lên, cô ta chất vấn Hạ Chí: “Người phụ nữ trong ảnh là cô?”

Hạ Chí sửng sốt, chuyện này liên quan gì đến cô chắc? “Cô biết Nguyễn tổng đã kết hôn rồi không?” “Ba vợ của Nguyễn tổng là quan lớn, cô có biết không?” “Cô chen chân vào hôn nhân của Nguyễn tổng là không có đạo đức đấy, cô có biết không?” Ba câu hỏi liên tiếp được ném ra khiến Hạ Chí á khẩu không trả lời được

Chu Minh Diễm còn nói: “Đừng tưởng mình còn trẻ thì có thể dụ dỗ chồng người khác, Nguyễn tổng có thể bỏ vợ thì cũng có thể bỏ cô.” Hạ Chí nhẫn nhịn cơn giận, cô khinh thường nói nhiều lời với cô ta

Chu Minh Diễm hùng hổ dọa người còn ép rất gắt, sau đó thấy có gì đó không ổn, cô ta chỉ là cấp dưới của Nguyễn Tấn mà thôi, cổ ta không có tư cách và càng không có lập trường để chỉ trích Hạ Chí

“Sao cô không nói gì? Cô không cảm thấy xấu hổ à?” Hạ Chí hít sâu, đối phương càng hùng hổ thì sẽ càng lộ ra sự khiếp đảm, cần gì phải tính toán với người như vậy.