Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 46: Lấy được thuốc phiện




Từ Uy mang phong thái già dặn nhưng tang thương, ánh mắt lão còn ánh lên sự khôn khéo, mái tóc hoa râm làm tuổi già hiển hiện, nhưng điều bắt mắt nhất là vết sẹo từ khóe miệng tới bên tai ở gò má trái của lão.

Con người Từ Uy nổi tiếng là cẩn thận, đã từng chạy trốn thoát khỏi tay cảnh sát rất nhiều lần, lão và cấp dưới Chung Thành là tổ hợp bị truy nã quan trọng của đội phòng chống ma túy.

Lão có thể thoát được là vì có thể nhìn thấu được sự bất thường của Giang Hạo, lão không cho phép bất cứ kẻ đáng nghi nào xuất hiện bên cạnh mình, nhất là chuyện có liên quan đến mạng sống.

Lão mặc bộ Tôn Trung Sơn kiểu cũ, tay phải cầm tẩu thuốc, tay trái cầm hai quả cầu lăn tròn, nhìn Giang Hạo đang quấn quýt mờ ám với một cô gái cạnh bồn rửa tay, lão bật cười: “A, còn tưởng là con thiêu thân lao đầu vào lửa, ai ngờ lại đến đây vì phụ nữ.

Hạo Tử, bình thường tối mắng Chung Thành không biết làm gì, chỉ biết chơi gái, không ngờ cậu cũng vậy.”

Dù là nói vậy, nhưng Giang Hạo biết Từ Uy đã bớt cảnh giác hơn trước nhiều, bởi vì lão chỉ yên tâm khi cấp dưới của mình là một tay ăn chơi có nhược điểm.

Nhưng Giang Hạo không muốn chơi đùa với lão hồ ly này nữa, anh không muốn đẩy vợ mình vào lòng của kẻ khác chút nào.

Giang Hao lén thò tay xuống bồn rửa, nhấn vào cái nút đen đã chuẩn bị sẵn, một người cầm súng lục nhắm vào gáy Từ Uy đi từ cửa vào.

Nói thì chậm nhưng chuyện lại xảy ra rất nhanh, đội trưởng Thẩm của đội phòng chống ma túy nghiến răng nghiến lợi giữ tay Từ Uy, cùng hai tay lão lại: “Từ Uy, chúng ta lại gặp nhau rồi”

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột làm Từ Uy không kịp phản ứng, lão hoàn toàn không thể giãy giụa khi bị hai cảnh sát mặc thường phục khống chế.

Cửa là đường nối duy nhất để thoát trong phòng rửa tay, Chung Thành đương nhiên cũng đã thành cua trong rọ.

“Ai phản bội tao, đứa nào?”

Mắt Từ Uy như phun ra lửa, người biết hành tung của lão chỉ có mỗi Chung Thành và Hạo Tử.

Chung Thành hợp tác với lão nhiều năm nay nên có thể tin được, mà thằng Hạo Tử này thì chỉ mới tham gia đội lão mấy tháng gần đây, lão chất vấn: “Hạo Tử, mày là cảnh sát chìm?”

Giang Hạo trao đổi ánh mắt với đội trưởng Thẩm rồi bỏ Kiều Tâm Duy lại, sau đó giẫm vào bậc thang để nhảy xuống cửa sổ.

Đội trưởng Thẩm vội chạy từ bên cạnh Từ Uy tới, cầm súng nhắm vào người Giang Hạo, sau đó nổ súng, lưng Giang Hạo trúng đạn làm anh ngã xuống đất.

Tay chân anh co quắp, máu tươi chảy từ lỗ áo da ra.

Từ Uy và Chung Thành choáng váng, đây là kết cục của việc cố gắng chạy thoát khỏi tay cảnh sát.

Quán bar này đã bị cảnh sát khống chế từ lâu, đội Phi Hổ mặc đồ thường đi khắp hành lang.

Để bắt được Từ Uy này, cảnh sát đã phải thêm bộ đội tinh anh trong ngành, lên kế hoạch kín kẽ mới bắt được lão tội phạm nguy hiểm.

Đội trưởng Thẩm đi tới chỗ Chung Thành, vỗ vai gã: “Tôi sẽ báo cáo với cấp trên để cậu được giảm án.

Mang đi, tổ một tổ hai theo về, tổ ba dọn dẹp đi”

“Mẹ nó, thì ra là mày!”

Từ Uy mắng: “Chung Thành, con mẹ mày, trước giờ tao chưa từng đối xử tệ với mày, sao mày lại phản bội tao?”

Chung Thành cũng khóc dở, gã biết kết cục của mình là gì: “Đại ca, em xin thề là em không phản bội anh, em không biết chuyện gì đang xảy ra, em không có..”

Gã biết không thể bảo Hạo Tử kia là gián điệp được, người ta đã chết rồi, có nói kiểu gì cũng không đáng tin.