Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 400: Lời đồn đại nổi dậy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Hạ Chí vẫn ngơ ngác, cô phải để Đào Hiểu Nhiễm kéo vào trong phòng chiếu. Vào phòng chiếu, phim vừa bắt đầu, xung quanh tối đen như mực, cô cũng không nhìn thấy Nguyễn Tấn đã đi vào hay chưa, chỉ nhớ lại dáng vẻ ôm bắp rang của mình, cảm thấy hơi mất mặt. “Hiếu Nhiễm, vừa rồi mình... có phải rất mất mặt hay không?”

Rốt cuộc cũng là bạn thân, Đào Hiểu Nhiễm đoán một phát trúng ngay, “Cậu thầm mến anh ấy à?”

“Hả: Không không không có đâu.”

“Cậu đừng có chối, mặt của cậu đã đỏ thành đít khỉ rồi. Rất tuyệt nhé, đẹp trai lịch sự, vẫn còn độc thân.” Hạ Chí rất căng thẳng. “Sao cậu biết anh ấy vẫn còn độc thân” “Nếu anh ấy có bạn gái, thì sẽ đi xem phim một mình à?” “Cũng2đúng.” Hạ Chí bốc một miếng bắp rang bỏ vào miệng, rất ngọt, “Có lẽ, có lẽ bạn gái anh ấy ở Đô Thành. Anh ấy chỉ tạm thời tới đây, có khi đã kết hôn rồi.” Đào Hiểu Nhiễm nhìn cái vẻ lải nhải của bạn thì thở dài thườn thượt, “Cậu chưa biết rõ về anh ấy đã thích người ta trước, đây chẳng phải là đang tự chui đầu vào rọ sao?”

“Mình mình mình không có!” Hạ Chí kiên quyết phủ nhận.

Đào Hiểu Nhiễm cũng không muốn nói bạn nữa, chỉ tốt bụng khuyên nhủ: “Mẫu người như anh ấy không thiếu gái thích. Dù kết hôn thì chắc chắn cũng hoa đào liên tiếp. Mặc kệ trong lòng cậu nghĩ như thế nào, mình cảm thấy cậu không thể kiềm chế được anh ấy đâu. Thừa dịp bây giờ tình8cảm còn chưa sâu đậm, rút chân ra trước đi.” Trong lòng Hạ chí không thoải mái lắm, có cảm giác nói không nên lời, trầm thấp nói: “Mình không thích anh ấy mà...”

“Mình mặc kệ cậu, xem phim đi.” Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc luôn có thể thấy rõ bản chất hơn người trong cuộc.

Sau khi phim chiếu xong thì cũng đã mười giờ hơn, trong lòng Hạ Chí dường như đang bị một tảng đá đè nặng. Cô nghĩ đến việc có thể gặp anh hay không, nếu gặp nhau cô phải chào hỏi như thế nào, nói cái gì, suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất lộn xộn.

Nhưng cuối cùng, đi ra khỏi rạp chiếu phim, cô cũng không gặp được Nguyễn Tấn lần nữa.

Đào Hiểu Nhiễm ở một tối, ngày hôm sau đã rời9khỏi. Lúc đầu vốn dĩ cũng là nhân dịp đi công tác đến thăm cô, thời gian cũng không có nhiều.

Trước khi Đào Hiểu Nhiễm đi có nói một câu với cô, cô ấy nói: “Hạ Chí, tối hôm qua thấy cậu lăn qua lộn lại, mình biết cậu có tình cảm sâu đậm với người sếp kia. Cậu nhớ kĩ này, khi nào không biết làm sao thì gọi điện thoại cho mình. Còn nữa, nhanh chóng làm rõ ràng anh ấy có độc thân hay không đi.”

Đào Hiểu Nhiễm luôn như thế, ánh mắt nhìn mọi chuyện luôn rất độc, nói chuyện cũng rất thẳng.

Hạ Chí luôn nhớ lời của cô bạn, đúng vậy, phải biết rõ Nguyễn Tấn còn độc thân hay không trước. Nếu không nói cái gì sau đó cũng đều uổng phí.

Nhưng mà, cô thích anh ấy ư?2Không có đâu...

Đào Hiểu Nhiễm có một câu nói rất chính xác, người có điều kiện như Nguyễn Tấn không thiếu gái thích. Còn phải nói, đã có người bắt đầu hành động rồi. Sáng sớm, Phùng Tinh Tinh đã vào phòng làm việc của Nguyễn Tấn, vào rất lâu mà vẫn chưa ra, dưới lầu khác nhau rất ồn ào. Trong văn phòng bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông chất lượng tốt như thế, ai không động lòng chứ?! Nơi có nhiều phụ nữ, thị phi càng nhiều, ai ló đầu lên thì người đó sẽ trở thành đối tượng để mọi người bình luận. “Phùng Tinh Tinh lại đi khoe khoang sự lẳng lơ, Nguyễn tổng sẽ không coi trọng mặt hàng như cô ta đâu.” “Khó nói, Nguyễn tổng cũng là người thường mà.” “Nếu Nguyễn tổng coi trọng2cô ta thì sẽ không bảo Hạ Chí làm trợ lý.” “Cũng đúng, chỉ mong Nguyễn tổng cố gắng đừng rơi vào cái bẫy của yêu nữ Phùng.” Hạ Chí vẫn tập trung làm việc, Nguyễn Tân yêu cầu nhiều, cô không muốn ngày đầu tiên làm trợ lý đã bị người ta soi mói những sai lầm. Bên tại thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng bàn luận xôn xao làm cô mất tập trung, cô cũng rất bất đắc dĩ. Qua một lúc lâu, Phùng Tinh Tinh rốt cuộc cũng đi ra. Cô ta tỏ ra nghênh ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực mặt mày tươi cười từ lầu hai đi xuống. “Không thể nào, Nguyễn tổng đã rơi vào bẫy của cô ta?”

“Ôi, Nguyễn tổng cũng là đàn ông.” Hạ Chí cũng không thể không ngẩng đầu, đúng thật là mặt mày Phùng Tinh Tinh như tắm gió xuân, đắc ý khó nhịn. Phùng Tinh Tinh trở về vị trí của mình, chưa ngồi được mười phút lại đi lên, cô ta vừa dọn dẹp tài liệu, vừa cầm điện thoại di động, nũng nịu nói chuyện: “Cao tổng, bây giờ anh ở phòng làm việc phải không... Được được, em lập tức đến chỗ của anh... Ha ha, anh khách sáo quá...”

Cúp điện thoại, cô ta cầm túi, hống hách bước đi, vừa đi vừa nói: “Haiz, sổ tôi thật sự khổ quá mà. Nhìn mấy người kia, ai cũng ở phòng làm việc sưởi ấm, vừa rảnh rang vừa thoải mái biết bao. Tôi thì không được thể, còn phải chạy tới chạy lui.”

Thật ra đánh giá về Phùng Tinh Tinh trong phòng làm việc cũng không tốt, thậm chí là kém. Nhưng người ta có chuyên môn giỏi, chẳng những miệng ngọt, còn biết nịnh hót, khách hàng thích cô ta, sếp càng thích cô ta. Cô ta vừa đi, rất nhiều người đểu lừ mắt xem thường, không nhìn nổi bộ dạng hống hách của cô ta. Chỉ trong vài ngày, lời đồn trong phòng làm việc dấy lên, truyền tai nhau rằng Phùng Tinh Tinh ôm được đùi của Nguyễn tổng, hai người có mờ ám. Hôm ấy sắp tan làm, Hạ Chí lên lầu hai báo cáo công việc, Nguyễn Tấn đột nhiên hỏi cô: “Tối nay có rảnh không?”

“Có, sao vậy ạ?”

Nguyễn Tân nở nụ cười với cố, “Có thể nể mặt đi xem phim cùng tôi được không?” “...” Hạ Chí lập tức sửng sốt, Nguyễn tổng mời cổ xem phim, điều này là sao đây?! Nguyễn Tân giải thích: “Đừng hiểu lầm, là do người khác tặng vé, không dùng thì phí. Tôi không có việc gì để giết thời gian, nên nghĩ đến rạp chiếu phim cách nhà cô khá gần.” Xem ra thật sự là do mình nghĩ nhiều rồi, Hạ Chí gãi đầu, ngại ngùng nói: “Vậy thì cảm ơn Nguyễn tổng, dù sao tôi cũng không có việc gì.” “Vậy được, tan việc cùng nhau đi, tiện thể mời cô ăn cơm, coi như là cảm ơn thái độ chuyên nghiệp của cô.” Hạ Chỉ cười ngốc nghếch, “Ha ha, nên làm, nên làm mà.” CMN, sắp ăn cơm xem phim cùng với Nguyễn tổng, đây chẳng phải là sắp hẹn hò sao?! Bữa tối ở một nhà hàng Trung Quốc, Nguyễn Tấn gọi ba món ăn một món canh, nhưng anh cũng không ăn nhiều. Nguyễn Tấn là người phương Bắc, mới tới Hàng Châu, anh vẫn chưa quen lắm đối với ẩm thực miền Nam. “Nguyễn tổng, sao anh không ăn?” Hạ Chí nhìn anh không động đũa chút nào, nên hỏi thử. “Đừng quan tâm đến tôi, cô ăn đi.” Hạ Chí muốn ăn lắm, toàn là món cô thích, nhưng chủ không động dũa, một người khách như cô làm sao mặt dày mà ăn quá nhiều được. “Là món ăn ở đây không hợp với khẩu vị của anh à?” Cô thử thăm dò. Lúc này Nguyễn Tấn mới ăn ngay nói thật, “Tại sao mỗi món đồ ăn ở đây đều phải bỏ đường vậy? Quá ngọt, hôm qua tôi gọi món cá cay ở quán ăn Tứ Xuyên cạnh nhà, vậy mà vẫn ngọt.” Đối mặt với sự lên án của anh, Hạ Chí cũng bó tay. Ẩm thực Bắc Nam khác biệt, không phải chỉ một câu tạm chấp nhận thì thật sự có thể tạm chấp nhận.

“Một người bạn cùng phòng của tôi là người Đông Bắc, tôi nhớ lúc cô ấy đến đây học Đại học, cô ấy cũng nói như vậy. Sau đó cô ấy thật sự chịu không nổi, đến quầy bán món ăn vặt mua bánh sủi cảo về ăn, cô ấy ăn một cái xong thì không muốn ăn nữa, nói nhân bánh sủi cảo không có rau.”

Nguyễn Tấn cũng thấm thía điều này, anh đồng cảm sâu sắc, lập tức hào hứng kể: “Đúng vậy, trong tủ lạnh ở căn hộ của tôi còn có hai túi sủi cảo đông lạnh to, rất khó ăn.” Anh tỏ vẻ đáng thương, “Từ khi tôi tới đây thì chưa lần nào được ăn một bữa ngon lành.” Hạ Chí ngẫm nghĩ rồi nói: “Nguyễn tổng muốn ăn sủi cảo không? Tôi biết một cửa hàng bán sủi cảo miền Bắc chính thống, ông chủ là người miền Bắc, nhưng mà không ở The Mixc, là ở tiểu khu nhà tôi.” “Thật sao, quá tốt rồi, đi, bây giờ đi ngay.” “Nhưng mà...” Cô đã ăn lửng dạ rồi mà.

“Mặc kệ, không tiếc tiền một bữa cơm, quan trọng là được ăn ngon.” Nguyễn Tấn nói chắc như đinh đóng cột, nhanh chóng lái xe đến tiểu khu.

Hạ Chí phát hiện khả năng nhớ đường của anh thật sự rất tốt, mới tới một lần đã có thể nhớ rõ, hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu rồi, “Chính là quán cơm nhỏ ở cổng bên phải kia, không gian không thể so sánh với những nhà hàng lớn kia được.”

“Nhà hàng lớn thì có gì hay, chỉ biết rắc đường, nhanh lên, tôi đã ngửi được mùi nước lèo rồi.” Xin hãy thông cảm cho người đàn ông nhiều ngày chưa được ăn cơm no, thèm thuồng mùi vị quê nhà đi. Vào tiệm cơm, Nguyễn Tân gọi: “Ông chủ, lấy một cân sủi cảo, nửa cân nhân thịt rau hẹ, nửa cân nhân thịt cải trắng.” Ông chủ vừa nghe giọng nói là như tìm được tri kỷ, cũng trả lời rõ ràng rõ câu rõ chữ: “Được rồi, lên ngay, ăn nước lèo không?”

“Có, hai bát.”

“Được, hai anh chị chờ một lát.”

Hạ Chí bị dọa sợ, cố mua sủi cảo thì đều mua theo cái, anh lại mua theo cân, hai cân sủi cảo, nhiều sủi cảo đến mức nào, dạ dày lớn đến cỡ nào mới có thể nuốt trôi?! “Nguyễn tổng, tôi đã no rồi, tôi không ăn được nữa.” “Cô cố gắng hết sức đi, có tồi đấy.” Nói thật, trong tiệm cơm nhỏ hơi lộn xộn, trên bàn thậm chí còn có nước canh đọng lại của khách trước đó, nhưng Nguyễn Tấn không để ý chút nào, thoải mái ngồi xuống. Sủi cảo vừa bưng ra, Nguyễn Tấn đã nhìn chằm chặp, “Mời hai anh chị, đây là nước lèo, không đủ có thể gọi thêm.” Nguyễn Tấn cầm đũa lên ăn ngay, mỗi lần một miếng, trước đây lúc ở Đô Thành, chưa bao giờ cảm thấy sủi cảo lại ngon như vậy. “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người khác ăn sủi cảo à?” Hạ Chí cười nhẹ, ngượng ngùng nói: “Không không, tôi thấy anh ăn rất ngon. Bạn cùng phòng kia của tôi, à đúng, chính là cô gái đi cùng tôi đến rạp chiếu phim lần trước, khi đó cô ấy nhịn nửa tháng, cuối cùng thật sự chịu không được, tự mua bột mì, thịt, rau, dứt khoát tự làm. Lúc đó tướng ăn của cô ấy cũng giống anh bây giờ, ăn ngẫu ăn nghiến.”

Nguyễn Tấn nói: “Cô thật sự là đứa trẻ chưa bao giờ đi xa nhà. Lúc nào đi ra ngoài một khoảng thời gian, không cần lâu, có lẽ chỉ cần một tuần, một tuần sau lại cho cô nếm vị đồ ăn ở quê nhà, cô cũng sẽ giống như tôi.”