*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Thiền Vi ngồi vào trong xe rồi nói: “Từ trên văn phòng nhìn thấy xe của hai người, cũng nhìn thấy Giang Hạo từ trong xe bước ra. Tôi ngồi trong văn phòng cũng không nổi, không bằng xuống dưới nói vài ba câu với cô.”
Kiều Tâm Duy chỉ một ngón tay lên trên hỏi: “Tình hình trên đó thế nào?”
“Chu Tử Duệ đã đi lên hơn hai tiếng rồi, không có một chút tin tức nào cả. Trên đó đang mở cuộc họp quản lý cấp cao, có lẽ là muốn bầu lại Tổng giám đốc một lần nữa. Cát Quân ôm mục đích này mà, tôi nghĩ chắc hẳn không sai đi đâu được.”
Kiều Tâm Duy hỏi: “Chị có2lo lắng không?”
“Lo lắng cũng vô ích, chúng ta chỉ có thể tin tưởng người đàn ông của mình thôi. Ôi tôi nói này, tôi còn chưa nói cô đấy. Bà chủ của Tập đoàn Thịnh Thế như cổ mà còn chơi ẩn núp đúng không? Trêu đùa chúng tôi như chỉ có vui không?”
“Không, tuyệt đối không có. Nói thật, tôi cũng mới được biết hóa ra Thịnh Thế là của Giang Hạo không lâu trước đây thôi, thật đấy! Trước kia tôi cũng không biết.”
Lý Thiến Vi tỏ vẻ thổn thức, rõ ràng không tin.
“Tôi biết bây giờ tôi có giải thích cái gì cũng vô ích, nhưng tôi thật sự chưa từng trêu đùa mọi người, thật đó. Anh8ấy không coi trọng những thứ này, trước khi anh ấy xuất ngũ, căn bản chưa từng nhắc đến với tôi. Sau này anh ấy có ý định theo kinh doanh nên mới tiết lộ một ít cho tôi. Có điều ba chồng tôi lại phản đối điều đó.”
Lý Thiền Vi gật gù, dáng vẻ thì ra là thế, “Ồ, chẳng trách Chu Tử Duệ cũng luôn do dự. Anh ấy luôn nói đang đợi người ủy thác quyết định. Tôi cũng nóng hết cả ruột, người ủy thác cái gì mà cả tài sản của gia đình mình cũng không coi trọng.” Kiều Tâm Duy cười, “Anh ấy đúng thật là không coi trọng, anh ấy chỉ muốn thúc đẩy chuyển9quỹ từ thiện thôi. Tiền lời thu được từ Thịnh Thế đều quyên góp ra ngoài không giữ lại một đồng nào.” Lý Thiền Vi hơi cảm khái nói: “Đúng là có tiền thì tùy hứng mà.” “Thật ra muốn nhiều tiền như vậy để làm gì, nhiều tiền nữa cũng không mua được bình an sum họp. Thật ra tôi rất đồng ý với anh ấy, cũng rất khâm phục anh ấy.”
Đang nói, bỗng nhiên một đám người đi ra khỏi tòa nhà, trái tim của Kiều Tâm Duy lập tức vọt lên tuốt cổ họng, “Mau nhìn kia, đó là ai?” Lý Thiền Vi nhìn kĩ, “Giám đốc phòng Đầu tư, còn có Cát Quân.” Những người này đều ôm2thùng giấy đi ra, Lý Thiền Vi chợt nở nụ cười, “Nhóm Tử Duệ thắng rồi! Đám chó săn kia đều cút hết đi, ha ha ha ha.” Các cô chỉ thấy được kết cục, cũng không nhìn thấy quá trình, nhưng mà vậy là đủ rồi. Tầng lớp quản lý bên trong Tập đoàn Thịnh Thể xảy ra sự điều chỉnh rất lớn, vụ việc này ngay hôm sau đã lên trang nhất của tạp chí thương mại. Phóng viên cố gắng muốn liên lạc với Cát Quân, nhưng điện thoại của Cát Quân luôn trạng thái tắt máy. Ở trong nước, nếu ông ta muốn tìm được người chủ thứ hai trong giới này thì xem như không có cơ2hội nữa rồi.
Ba tháng sau, với sự ra mắt của Quỹ từ thiện Thịnh Thể, giá cổ phiếu của Thịnh Thế lại đạt tầm cao mới. Toàn xã hội đểu nhiệt liệt hưởng ứng, còn có được sự ủng hộ của chính phủ. Còn Cát Quân, ông ta trở thành chủ mưu của vụ buôn lậu súng ở Philippines, bị truy nã toàn cầu.
Bệnh viện, trong phòng siêu âm, bác sĩ đang siêu âm bốn chiều cho Kiều Tâm Duy. Giang Hạo và Hi Bảo ở một bên xem rất hăng hái.
Siêu âm bốn chiều là một phương pháp thường được sử dụng cho thai nhi dị tật, mục đích là để quan sát xem thai nhi có dị tật rõ ràng hay một số bệnh bẩm sinh hay không. Trên màn hình máy tính, khuôn mặt của em bé rất rõ ràng, thỉnh thoảng bé nghịch ngợm gặm đầu ngón tay, gót chân nhỏ còn đá một cái.
“Ôi, em gái đang nháy mắt ạ?” Hi Bảo thấy hiểm lạ gần chết, bé hỏi, “Ba ơi, em gái có màu xám xanh sao? Em đến từ hành tinh nào ạ?” Giang Hạo cười giải thích, “Em gái không phải có màu xám xanh đâu. Bởi vì em còn ở trong bụng mẹ, nhưng máy tính chỉ hiển thị được màu sắc này mà thôi, chứ em gái vẫn giống như chúng ta.” Bác sĩ hỏi: “Mọi người biết giới tính của thai nhi trong bụng à?”
Giang Hạo cố ý hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ chúng tôi nói sai ư? Không phải em gái mà là em trai?” Bác sĩ cười không đáp, ngược lại nói: “Bé cưng rất khỏe mạnh, không bị sứt môi, trái tim cũng không có vấn đề. Kích cỡ của hộp sọ bình thường, cột sống hoàn chỉnh. Các cơ quan nhỏ như ngón tay và ngón chân không nằm trong phạm vi kiểm tra, có điều hình ảnh thể hiện vẫn khá rõ ràng, chắc hẳn đều không có vấn đề gì?
Hi Bảo không cam lòng mà truy hỏi: “Cô bác sĩ ơi, trong bụng mẹ rốt cuộc là em gái hay là em trai ạ?”
Bác sĩ: “Cháu hy vọng là em gái hay là em trai?” Hi Bảo: “Đương nhiên là em gái ạ.” Bác sĩ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hy vọng như cháu mong muốn nhé. Trông dáng vẻ, bé cưng tương đối giống ba nhiều hơn.” Cuối cùng, họ vẫn không hỏi đến cùng, chịu đựng nỗi thắc mắc rất lớn đó đi ra khỏi phòng siêu âm, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đều tò mò bé cưng chưa ra đời là bé trai hay bé gái. Thật ra muốn biết cũng không khó, nhưng họ càng muốn để đến giây phút cuối cùng mới biết đáp án này. Cho dù trai hay gái, đều là niềm vui bất ngờ. Đi trên hành lang, Hi Bảo nhìn chăm chăm bụng của mẹ và hỏi: “Mẹ ơi, khi con còn nhỏ, cũng là màu xám xanh sao ạ?” Kiều Tâm Duy cười đáp: “Không biết nữa. Lúc con ở trong bụng mẹ, mẹ cũng không đi kiểm tra. Chờ đến khi Hi Bảo sinh ra, mẹ mới nhìn thấy mặt Hi Bảo lần đầu tiên, trắng trẻo mập mạp, cực kỳ đáng yêu.” “Ồ, nhưng mà mẹ, khi con còn nhỏ, mẹ cũng béo như vậy ư?” “.” Kiều Tâm Duy nghẹn lời, đích thực là bây giờ cô béo lên nhiều, mặt tròn, thân hình cũng tròn, cân nặng đã từ ban đầu là 45 kg tăng lên tới 55 kg, mà giai đoạn sau của thai kỳ sẽ còn tăng cân nữa. Giang Hạo cười rộ lên, ôm eo Kiều Tâm Duy an ủi: “Không béo không béo, không béo một chút nào. Anh thấy trong những bà bầu đến khám thai, em là người gầy nhất.”
Đang đi, bỗng nhiên đối diện có một gương mặt quen thuộc đi tới, Hồng Thi cầm sổ khám bệnh và giấy chờ kiểm tra vội vàng ra khỏi phòng khám khoa sản. Kiều Tâm Duy vừa liếc mắt là nhận ra cô ta ngay, “Hồng Thi?” Cô nhìn cô ta, bụng dưới hơi gồ lên, khuôn mặt mượt mà, trước nay cô ta chỉ mặc váy ngắn bó sát người, mà giờ cũng trong vào đồ bà bầu to rộng. Hồng Thi rất xấu hổ, cười khan hai tiếng. “Cô đến khám thai à? Mấy tháng rồi?” “Mới chỉ ba tháng thôi.” “Mọi thứ ổn chứ?” Hồng Thi cười nhạt gật đầu, “Mọi thứ đều ổn, cố thì sao?” “Tôi cũng đều ổn hết.” Lời thăm hỏi đơn giản kết thúc rất nhanh, một người đàn ông tóc húi cua ở khu người nhà bên cạnh đi lại đỡ lấy Hồng Thị Hồng Thi không ở lại lâu, vẫy tay rồi đi luôn, cả giới thiệu cũng không. Giang Hạo hỏi: “Cháu gái của Cát Quân?” “Đúng vậy, không ngờ cô ta lại kết hôn và mang thai nhanh như vậy, có điều thể cũng tốt... Chúng ta đi thôi.” “Ừ, chậm một chút.”
Kiều Tâm Duy quay đầu lại nhìn Hồng Thi, nghĩ thầm, gia tộc của Hồng Thi đều dựa vào một tay Cát Quân chèo chống lên. Hiện giờ Cát Quân thành tội phạm bị truy nã, cây đổ bầy khỉ tan, đám họ hàng đó chắc là cũng chỉ có thể tìm lối ra khác. Cô gái giống như Hồng Thi, tìm một người nào đó kết hôn cũng vẫn có thể coi là một con đường tốt. Hy vọng chờ sau khi cô ta có con của mình rồi, cô ta có thể sống yên ổn, dù làm gì cũng không thể làm quân cờ của người khác.