*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Uyên làm lơ Cát Quân, ngược lại chất vấn máy quản lý nhỏ bên cạnh Cát Quân, “Trần Hoành, Phương Kiến Hoa, Hứa Phong, các người xác định muốn đi theo anh ta? Các người đều là nhân viên kỳ cựu mười mấy năm của công ty, thật sự không suy nghĩ vì công ty một chút ư?”
Mấy người Trần Hoành liếc nhìn nhau, Vương Uyên lại nói: “Tuy rằng các người là do Cát Quân tuyển vào, nhưng bồi dưỡng các người chính là công ty mà. Cát Quân vì tư lợi của bản thân muốn soán vị, các người không thể vì hoàn thành mục đích của anh ta mà hủy hoại tiền đồ của chính mình. Giới này không lớn, các người mù quáng đi theo anh ta gây rối, về sau còn2có công ty đầu tư nào dám dùng các người nữa?” Thấy mấy người bọn họ dao động, Cát Quân đứng ra nói: “Đừng nghe ông ta. Chỉ cần tôi lấy được lòng tin của người ủy thác, các anh đều có thể thăng chức, còn có thể được hưởng cổ phần của công ty.” Vương Uyên châm chọc: “Ô, anh còn có thể làm chủ được cổ phần của công ty à?” Cát Quân giận tím mặt, “Vương Uyên, tôi kính trọng ông là bậc bề trên, gọi ông một tiếng Tổng giám đốc, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ông đã đến tuổi này rồi, còn chiếm mãi vị trí đấy làm gì?! Ông thật sự cho rằng Thịnh Thế là của nhà ông, ông có thể truyền cho con8trai ông ư?”
“Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy, cho nên tôi mới không đưa con trai tôi hay thậm chí là họ hàng nào vào Thịnh Thể. Trái ngược với anh, ở phòng nào cũng cài người thân tín của mình vào. Anh rắp tâm thể nào đấy hả?”
Cát Quân đã không còn kiên nhẫn nói nhiều lời với ông nữa, “Vương Uyên, giao cách thức liên hệ với người ủy thác ra đây. Ông không giao, tôi sẽ tự tìm.”
“Anh dám!” Vương Uyên đập bàn đứng lên, chấn động làm những người khác đều vì thế mà run bắn. Tuy nhiên, Cát Quân càng hung hăng hơn cả ông, “Ông xem tôi có dám hay không?” Thấy sắp phải đóng tay động chân, Chu Tử Duệ nghe tin chạy tới lại bị ngăn ở6cửa. Anh ta đứng ngoài cửa quát lớn vào bên trong: “Cát Quân, ông gây khó dễ với Tổng giám đốc Vương làm gì? Nói trắng ra không phải là ông muốn quyền lực sao? Chuyện này dễ thôi, mở cuộc họp để bỏ phiếu không phải được rồi hay sao? Dù sao bây giờ ông có nhiều người hơn mà.”
Trong hơn nửa năm nay, Cát Quân không dám dùng cách công khai thì dùng cách mờ ám. Hễ là người không phục tùng ông ta, ông ta đều âm thầm gây khó dễ làm cho bọn họ rời khỏi Thịnh Thể. Chỉ mới hôm kia thôi, giám đốc của hai bộ phận lớn là phòng Nghiệp vụ và phòng Quảng cáo đều đã bị ông ta sa thải bằng lý do rất buồn cười. Bây giờ3trên dưới cả công ty đều nơm nớp lo sợ.
“Chu Tử Duệ, cậu đừng có kiêu ngạo, người tiếp theo phải cút đi chính là cậu.” Tiếng Cát Quân vọng từ trong văn phòng Tổng giám đốc ra, Chu Tử Duệ vừa bất đắc dĩ lại vừa nóng ruột, “Cát Quân, kiêu ngạo không phải là tôi, là ông đó. Là ông khống chế cấp lãnh đạo của Thịnh Thế, ông muốn làm gì tất cả mọi người đều biết. Ai phục tùng ông về sau có thể thăng chức, ai không phục tùng thì phải rời khỏi, đương nhiên tôi biết. Nếu Thịnh Thể để ông quản lý, tôi cũng sẽ không làm ở đây.”
Cát Quân quả quyết nói: “Cho Chu Tử Duệ vào. Thông báo cho lãnh đạo các cấp, lập tức triệu tập cuộc5họp khẩn cấp.”
Bốn người đàn ông lực lưỡng canh giữ ở cửa ấn Chu Tử Duệ ngã thẳng xuống đất rồi bỏ quặt tay lối vào.
Vương Uyên thấy thể thì giận tím mặt, “Cát Quân, anh muốn làm gì?” Cát Quân nói: “Nếu ông không muốn giao cách thức liên hệ với người ủy thác ra, như vậy trong cuộc họp bầu chọn cho nhiệm kỳ mới, ông cũng nên để cử tối với người ủy thác chứ?! Nếu như ông không làm theo lời tôi nói, hôm nay Chu Tử Duệ sẽ không ra khỏi được cánh cửa này.”
Chu Tử Duệ bị ẩn lên trên bàn làm việc, hai tay bị bỏ quặt trên lưng. Cát Quân và Chu Tử Duệ chuốc thù đã lâu, bởi vì Chu Tử Duệ làm ông ta không chiếm được chút lợi nào ở Thịnh Thế, ông ta cực kỳ hận Chu Tử Duệ. Một núi không chứa được hai hổ, ông ta và Chu Tử Duệ, chỉ có thể giữ lại một.
“Cát Quân, ông đừng coi trời bằng vung, hự...” Một tay Cát Quân ấn lên tại Chu Tử Duệ, dúi đầu anh ta sát rạt xuống bàn, “Chu Tử Duệ, cậu hơi non rồi, cậu không đấu lại tôi đâu.”
“Hự...” Chu Tử Duệ bị ẩn chặt trên mặt bàn không thể động đậy.
Vương Uyên: “Cát Quân, anh đừng xằng bậy, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.”
Cát Quân: “A, cám ơn đã nhắc nhở, tôi vẫn chưa đến mức muốn mạng của các người. Chờ tôi ngồi lên vị trí này, các người có thể trực tiếp cuốn xéo.” Chu Tử Duệ nhìn Vương Uyên, dùng ánh mắt ý bảo ông đừng kích động, đừng đối nghịch với Cát Quân. Vương Uyên nhìn vào mắt anh ta, cũng đè nén lại ngọn lửa giận ngập tràn. Thư ký bên ngoài tới báo, “Giám đốc Cát, thông báo đã được ban hành, mười phút sau cuộc họp sẽ được tổ chức.” Cát Quân gật đầu, xoay người lại nói với Vương Uyên: “Tổng giám đốc Vương, tôi biết ông muốn để vị trí này lại cho Chu Tử Duệ. Ở đây tôi nói luôn cho rõ ràng, đây là tình thế trước mắt, hai người các người và đội ngũ của các người, tôi đều phải thay máu. Hoặc là ông đề cử tối với người ủy thác, hoặc là cho tôi cách liên hệ của người ủy thác, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Đầu Chu Tử Duệ bị đè ở trên bàn, ngước mặt lên nhìn Vương Uyên gật đầu một cách khó khăn.
Cát Quân: “Chu Tử Duệ cậu đừng làm bất kỳ trò gì mờ ám với tôi, bằng không bây giờ tôi lập tức sai người đi xuống đánh con vợ cậu một trận!” “...” Chu Tử Duệ trợn mắt trừng ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ông dám!”
“Ha, cậu xem tôi có dám hay không, vợ cậu cũng làm hỏng không ít chuyện tốt của tôi. Sau ngày hôm nay, hai vợ chồng các người cút hết đi cho tôi.” Chu Tử Duệ nói một cách khó khăn: “Cát Quân, đừng cho là tôi không biết ông muốn làm gì. Ông muốn chiếm Thịnh Thể cho riêng mình! Giám đốc Hứa, giám đốc Trần, giám đốc Phương, các người đừng để bị ông ta lợi dụng, đến lúc đó ông ta ôm tiền bỏ trốn, gánh tội thay chính là các người, hự...” Chu Tử Duệ lại bị Cát Quân đầm mạnh một cú, “Các người đừng nghe cậu ta, tôi trốn cái gì mà trốn, tôi đâu có phạm tội! Tổng giám đốc Vương, ông chọn đi, là giao cách thức liên hệ, hay là viết thư đề cử, một câu thôi.”
Vương Uyên hít thở sâu, cũng không biết cái gật đầu của Chu Tử Duệ là ám chỉ cái gì. Ông nhìn Chu Tử Duệ, Chu Tử Duệ lại rất bình tĩnh nhìn lại ông, ông bị ép đến bất đắc dĩ, đành phải nói: “Vậy thì bầu chọn một lần nữa đi.” Ít nhất có thể xem thử hiện giờ lớp quản lý có bao nhiêu người theo Cát Quân.
Cát Quân đã mang tư thế chắc thắng, “Được, vậy ông cứ nghĩ sẵn nên viết thư đề cử như thế nào đi.”