*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô sang xem Hi Bảo, Hi Bảo đang ngủ ngon lành, không hề có chút lạ giường nào. Năng lực quen chỗ của cậu nhóc vẫn luôn làm cô yên tâm. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là nhà giữ trẻ, hay là trường mẫu giáo, bé đều dễ thích ứng hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Thực sự là thiên tính của cha con, tướng ngủ của Hi Bảo và Giang Hạo y hệt nhau, hoặc nằm thẳng, hoặc nằm nghiêng, độ cong thân thể đều không khác gì mấy. Ngay cả cách nhíu mày khi mới vừa tỉnh kia cũng giống nhau. “Hi Bảo, tỉnh rồi à?” Hi Bảo dụi mắt, vừa ngáp vừa vươn vai, “Mẹ, chào buổi sáng” “Chào buổi sáng, còn sớm mà, có muốn ngủ tiếp một lát không?” Hi Bảo gật đầu, xoay người tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm2hai mắt lại.
Bỗng nhiên, bé đột ngột quay người lại, làm một cái mặt quỷ với mẹ, sau đó vui vẻ hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay có phải có thể chơi cát không?” Kiều Tâm Duy gật đầu, Hi Bảo mừng rỡ lập tức bật dậy khỏi giường, buồn ngủ bay biến hết, “Ôi, tốt quá đi! Woah, bãi cát bên ngoài đẹp lắm luôn! Mẹ, hạt cát đều là màu trắng đó, mẹ ơi mẹ xem.” Kiều Tâm Duy vốn đang muốn nói đừng lớn tiếng như vậy sẽ đánh thức ba, nhưng tốc độ của Hi Bảo quá nhanh nên không ngăn kịp. Cô quay đầu lại nhìn thử Giang Hạo, quả nhiên Giang Hạo đã dậy rồi.
“Bị đánh thức à?”
“Không, vốn dĩ cũng ngủ đủ rồi.” Giang Hạo ngồi xuống giường nhỏ, kéo con trai vào lòng, “Hi Bảo, đợi lát nữa ba đưa con đi chơi8cát được không?” “Dạ được, ba ơi con còn muốn lướt sóng.” Giang Hạo cười nói: “Có thể, ngâm chân thì không thành vấn đề, ha ha ha ha.” Biển ở đây được gọi là biển lặng, sóng biển ở đâu ra, “Hi Bảo, chúng ta còn đi du thuyền, ra biển câu cá nữa. Con phải nghe lời, không nghe lời sẽ không đưa con đi theo.”
Hi Bảo đứng lên, đứng nghiêm chào ra hình ra dáng, “Tuân lệnh”
“Ừ, ngoan lắm, ba đi nấu bữa sáng trước. Con và mẹ đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài, được không?” “Ba ơi con muốn ăn lạp xưởng.”
“Không thành vấn đề.”
Vì thế, Giang Hạo nhanh chóng rửa mặt xong rồi đến phòng bếp, lầu hai rất yên tĩnh, xem ra những người khác vẫn chưa dậy. Bên này mọi người vui vẻ nghỉ phép, còn bên kia, một cuộc6chiến không khói thuốc súng đang diễn ra. Sau khi nghỉ tuần trăng mật xong trở về, Chu Tử Duệ bắt đầu chuẩn bị chuyện thành lập một quỹ từ thiện mang tên Thịnh Thế. Việc lập kế hoạch từ đầu đến cuối Giang Hạo đều đã bàn xong xuôi với anh ta rồi, bây giờ chỉ thiêu bước thực hiện.
Tại cuộc họp cấp cao, trước mặt nhóm lãnh đạo, Chu Tử Duệ đưa ra kế hoạch quỹ từ thiện, “Hiện giờ tài liệu mọi người đang cầm trong tay chính là dự án chính của Thịnh Thế mà tôi chuẩn bị ra mắt vào nửa cuối năm, dùng 20% lợi nhuận năm trước của Thịnh Thế để thành lập một quỹ từ thiện. Về sau mỗi năm sẽ tiếp tục bổ sung thêm 10% lợi nhuận hàng năm để duy trì, quỹ này sẽ được sử dụng cho...”
“Đùa cái3gì vậy?!” Chu Tử Duệ còn chưa nói xong, Cát Quân đã đập hẳn bản kế hoạch lên trên bàn, ông ta ngắt lời, “Một số tiền lớn như vậy, cậu cho là của nhà cậu à?! Cậu muốn làm gì thì làm đó sao? Tập đoàn phát triển không cần tài chính hay sao?”
Cát Quân phụ trách toàn bộ phòng Đầu tư của công ty, là nguồn tài chính chủ yếu của công ty, ý kiến của ông ta rất có sức ảnh hưởng.
“Tình hình hiện giờ ngày càng trở nên tồi tệ hơn, càng ngày càng khó thu hút đầu tư, kinh doanh không dễ làm đầu người trẻ tuổi à. Kiểm được ít tiền đã muốn chi ra, muốn chi cũng không phải chi như vậy. Như cậu gọi là phung phí, không phải là quăng tiền xuống biển hay sao?”
Chu Tử Duệ tranh luận theo lý5lẽ, “Đây là việc thiện, không thể so đo được mất như vậy. Nó cũng sẽ thu hút mối quan tâm rộng rãi trong xã hội, có thể nâng cao danh tiếng của Thịnh Thế.” Cát Quân: “Muốn làm việc thiện, được thôi, lấy danh nghĩa của Thịnh Thể để quyên tiền. Bỏ tiền quyên góp là được rồi, danh tiếng cũng có như nhau, có cần chuyên môn thành lập quỹ không? Cậu còn định đầu tư mỗi năm, tiền sao có thể chi tiêu như vậy được? Tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Cát Quân là một người rất nghiêm túc, tiếng nói to lớn vang dội, giọng điệu không tốt. Rồng lên thể làm mọi người cũng không dám lên tiếng.
Chu Tử Duệ định thử thuyết phục những người khác, “Hoạt động của Thịnh Thể không có bất kỳ vấn đề gì. Đối với Thịnh Thế mà nói, việc này chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Đất nước ta bây giờ còn rất nhiều khu vực nghèo khó, trẻ con ở đó không đủ cơm ăn, không thể đi học, thậm chí cả nước cũng không đủ dùng. Chúng ta cả ngày ngồi trong văn phòng, nhận mức lương cao, hưởng thụ đãi ngộ hậu hĩnh, góp một chút sức nhỏ để giúp đỡ những người này là không nên hay sao?”
Cát Quân cười lạnh, “Ha, chúng ta nhận lương cao, nhưng chúng ta không làm việc à? Chúng ta trả giá bằng lao động để đạt được thù lao, không nên hay sao? Thịnh Thế là một công ty đầu tư, quỹ tài chính rất quan trọng. Chi tiêu mỗi một đồng tiền đều nằm trên lưỡi dao, tôi không đồng ý loại chuyện tốn công vô ích này.” Bầu không khí trong cuộc họp lập tức rơi vào cục diện bế tắc. Vương Uyên đứng lên, thử làm dịu lửa giận của hai bên: “Tất cả bình tĩnh, đây chỉ là một phương án của Tử Duệ, nói ra là để mọi người bàn bạc quyết định. Mọi người thảo luận là được, không cần phải cãi nhau mà.”
Khi thể của Cát Quân không giảm, ông ta nói: “Tổng giám đốc Vương, ông đừng mãi nói thay cho cậu ta. Nói thẳng ra là đội ngũ chúng ta cũng chỉ làm việc cho người ủy thác thôi. Người ủy thác có thể tìm chúng ta, cũng có thể tìm người khác. Đột nhiên chi một khoản tiền lớn như vậy, chúng ta làm thế nào để giải thích cho người ủy thác đây?” Vương Uyên: “Nếu thảo luận không có kết quả, vậy tôi sẽ trực tiếp hỏi thủ ý của người ủy thác xem.” Cát Quân: “Tổng giám đốc Vương, không bằng ông cho tôi cách liên hệ với người ủy thác đi, để tôi trực tiếp nói với ông ấy!”
Lời nói táo bạo và trực tiếp như thể làm mọi người đang ngồi đều bị sốc, cho tới nay, người ủy thác chỉ liên hệ với Tổng giám đốc, cũng chính là trụ cột của đội ngũ, Vương Uyên. Trừ Vương Uyên, không ai biết người ủy thác là thần thánh phương nào.
Mà người ủy thác này cũng kỳ quặc, chỉ cần là quyết định của đội ngũ, trên cơ bản đều chưa từng bị bác bỏ. Có thể thấy người ủy thác rất tin tưởng Tổng giám đốc Vương Uyên. Cát Quân mơ ước vị trí Tổng giám đốc đã lâu, sở dĩ vẫn luôn không hành động là vì sợ làm lớn chuyện chọc giận người ủy thác. Nếu ông ta có thể trực tiếp giao lưu với người ủy thác, lấy được sự tin tưởng của người ủy thác, như vậy, vị trí Tổng giám đốc sẽ nắm chắc rồi.
Đương nhiên Vương Uyên biệt dã tâm của ông ta, ông cự tuyệt: “Chờ đến lúc anh có thể ngồi vào vị trí của tôi, tự nhiên sẽ có cách liên hệ của người ủy thác, điều kiện tiên quyết là anh có thể ngồi vào vị trí của tôi.”
Cát Quân tức giận nhưng không dám nói, cứng rắn đè nén lửa giận xuống. Chu Tử Duệ biết Cát Quân sẽ phản đối, nhưng anh ta không ngờ phản ứng Cát Quân lại dữ dội như vậy. Rõ ràng là một chuyện tốt, lại khó hơn bất kỳ dự án nào, nhức cả đầu.