Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 380: Nỗi khổ của người đàn ông độc th n




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Bàn bên mẹ không ngồi hết, em gái lớn đã kết hôn, cả nhà đều đến. Em gái út chưa kết hôn mà em trai nhỏ nhất cũng đang học cấp hai, còn cùng lớp với con trai nhà anh cả.

Mặc dù quan hệ phức tạp, gặp mặt hơi lúng túng nhưng tất cả mọi người đều đến vì cùng một mục đích nên cũng coi như hài hòa. Ba mẹ Lý Thiền Vi là công chức, trước đó đã biết tình hình gia đình của Chu Tử Duệ, nhưng cái họ nhìn trúng là con người của Chu Tử Duệ chứ không phải gia đình anh ta. Ông Lý nhiệt tình mời rượu anh chị em của Chu Tử Duệ, còn nói muốn gom thành nhóm dẫn họ đi2thăm thú Đô Thành.

Chu Tử Duệ vô cùng cảm kích sự khoan dung và rộng rãi của ba mẹ vợ.

Bên kia mời rượu vô cùng náo nhiệt, bên nhóm Giang Hạo thì tự mình tiêu khiển, Trần Kinh Nghiệp trở thành đối tượng để mọi người trêu chọc.

Nguyễn Tấn: “Kính Nghiệp, tôi thấy cậu nên đi mua vé số đi. Đã đến mép vũng bùn rồi mà còn có thể bình yên vô sự, cậu không cảm thấy số cậu tốt quá đi à?”

Trần Kinh Nghiệp: “Tôi tình nguyện không thèm loại vận may này nhé. Tân, thằng nhãi nhà cậu có người đẹp trong lòng nên vênh váo đúng không?”

Nguyễn Tấn cười, vươn tay ôm vai Hạ Chí nói: “Tôi vênh váo thì sao? Cậu có thể tìm một8cô vợ chưa cưới để vênh váo lại cơ mà” “.” Trần Kinh Nghiệp không thèm nói lại, anh ta cực kỳ khinh bỉ loại đàn ông trong sắc khinh bạn, nhanh chóng dời chủ đề, “Ý, Hi Bảo, sao cháu chỉ uống nước sôi để nguội thế Nào, chú rót cho cháu ly nước nho nhé?” Nói xong, Trần Kính Nghiệp cầm chai rượu đỏ rót vào ly của Hi Bảo. Giang Hạo nhanh tay cản lại, “Đừng dạy hư con tôi” Hi Bảo lẩm bẩm nói nhỏ, “Chú, cháu không thích uống nước nho, cháu thích uống nước chanh. Nước sôi để nguội trong suốt, nước chanh có màu rõ ràng vậy mà, sao lại là nước sôi để nguội chứ? Chú ơi, mắt chú có vấn đề6phải không ạ?” Mọi người cười ha hả, đừng tưởng Hi Bảo còn nhỏ mà dễ lừa nhé! Hi Bảo nói tiếp: “Chú, so với dáng vẻ râu ria xồm xoàm mấy ngày trước, hôm nay coi như chú cũng đẹp trai đó, chỉ kém hơn ba cháu một chút thôi.” “..” Trần Kinh Nghiệp cảm thấy anh ta không nên đến đây.

Giang Hạo đắc ý hôn con trai, “Đúng là con trai ngoan của ba, thưởng con một con tôm to.” Hi Bảo: “Em gái cũng muốn, em gái cũng muốn, em gái muốn con lớn nhất.”

Gia đình này vui vẻ cười đùa làm người khác hâm mộ gần chết. Nguyễn Tân ôm Hạ Chí, nói nhỏ bên tai cô, “Sau này chúng ta sinh hai đứa.”

Cùng bàn với3họ còn có một cặp vợ chồng dắt theo hai cô con gái nhỏ, một bé mười tuổi một bé bảy tuổi, cũng là gia đình hạnh phúc. Trần Kinh Nghiệp là kẻ độc thân, hoàn toàn không chịu nổi ba gia đình này. Ăn được một nửa, anh ta cầm ly rượu chạy lấy người, “Ôi chao ơi, tôi đi đây, nếu không sẽ bị nội thương mà chết mất.” Giang Hạo hỏi, “Cậu đi đâu?” “Sang chỗ lão Lý, đều là đàn ông độc thân, có thể tám với nhau.” Trần Kính Nghiệp vẫy tay đi luôn.

Kiều Tâm Duy rướn lên nhìn theo, nhắc nhở: “Đúng lúc Tịch Tuyết cũng ngồi bàn đó, Tịch Tuyết, anh có nhớ không? Em cảm thấy Trần Kính Nghiệp và Tịch Tuyết5có thể thử quen nhau xem sao.”

“Tất nhiên là nhớ chứ, anh không giống em, có thai là ngốc ba năm.”

“.. Có thể nói chuyện đàng hoàng không?”

Giang Hạo bày ra vẻ cợt nhả, “Có thể, cảm ơn bà xã đã nhọc lòng vì chuyện hôn nhân của anh em anh.”

Kiều Tâm Duy chọc vào gáy anh, nghiêm mặt nói, “Đừng làm vẻ mặt này, nghiêm túc một chút, em thật sự thấy họ rất xứng đôi. Lúc trước hai chúng ta còn do Vân Thanh giới thiệu mà, Văn Thanh chắc chắn cũng không hy vọng thấy Trần Kinh Nghiệp cứ như thế này mãi. Anh ấy tìm một đối tượng đáng tin cậy một chút thì cái gì cũng khấm khá hơn.”

Giang Hạo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng vậy, em nói không sai.”

“Nhưng không biết hai người họ có hợp nhau không nữa.”

Ở một bàn khác, Trần Kinh Nghiệp bảo phục vụ lấy thêm ghế, anh ta đột nhiên tới ngồi ké làm mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Trần Kính Nghiệp vỗ vai lão Lý nói, “Bên kia toàn là dìu già dắt trẻ, tôi vẫn nên chơi với các cậu thì hơn.” Nói xong, anh ta lấy ra một điếu thuốc lá, nhìn sang cô gái ngồi cạnh buột miệng hỏi, “Người đẹp, làm một điều không?”

Tịch Tuyết cảm thấy người đàn ông này đúng là không có tố chất, cô chẳng thèm nhìn anh ta mà lắc đầu.

Trần Kinh Nghiệp vắt tréo chân, “Ngồi chỗ đó đúng là làm tôi nghẹn ứ luôn, ba đứa trẻ, một bà bầu, một cặp vợ chồng chuẩn bị mang thai, đừng nói hút thuốc lá, ngay cả rượu họ cũng không uống. Bàn kia của tôi chỉ mở ba chai nước chanh và hai chai nước dừa, đúng là chịu không nói luôn.”

Lão Lý: “Lúc nãy gọi anh tới anh còn không vui, tôi đã bảo anh bạn chúng tôi toàn trai độc thân, anh còn một mực đòi ngồi kia.” Trần Kinh Nghiệp liếc cô gái bên cạnh, “Cậu không nói có người đẹp ngồi đây mà, nếu nói thì tôi đã sang đây ngồi sớm rồi. ôi, Thẩm Ngôn Thanh, mấy bữa trước ở Joy City tôi còn thấy cậu đi chung với một cô gái, là bạn gái hả? Cậu giả vờ làm người độc thân đấy à?”.

Chuyển đề tài nhanh thật. Thẩm Ngôn Thanh giải thích, “Anh Kính Nghiệp, anh đừng hiểu lầm, đó là bạn học thời đại học của em, vừa tới Đô Thành trời xa đất lạ nên em đưa cô ấy đi dạo, chỉ thế thôi.” “Nói vậy là vẫn có nhiều cơ hội, còn là bạn học, một bó hoa, một hộp chocolate, một bữa tối dưới ánh nến có thể thành rồi.” Câu chuyện này vừa khơi mào, Thẩm Ngôn Thanh lập tức trở thành đối tượng bị mọi người ép hỏi.

Tịch Tuyết thật sự chịu không nổi, không có chút cảm tình nào với Trần Kinh Nghiệp. Con người này nói tố chất không có tố chất, nói lịch sự không có lịch sự, nói đến cái gì là không có cái đó, quả thực cực kỳ kém. Cô ghét nhất loại người này, ỷ vào có mấy đồng tiền mà tự cho mình là người cao quý.

chapter content