Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 37: Không phải vì yêu mà cưới




“Không thích? Chẳng phải áo cưới đều giống nhau à? Sao lại nhiều chuyện thế: “Cô ấy sẽ không phản đối đầu, các anh chọn một bộ là được.”

“A? Vậy thì khó cho tôi quá, Thủ trưởng Giang, kết hôn là chuyện cả đời mới có một lần, người phụ nữ nào chẳng muốn mặc bộ váy lộng lẫy nhất? Nếu ngay đến cả váy cưới mà cũng không có quyền chọn thì...”

Lúc đó Giang Hạo đang đứng trước phòng họp, bên trong có rất nhiều người đang chờ anh.

Anh nhớ lại hôm trước Kiều Tâm Duy rầu rĩ vì chuyện gì đấy, mấy ngày nay thì như cắt đứt liên lạc với anh luôn.

Dù là vấn đề gì đi chăng nữa thì cũng không thể khiến mối quan hệ này trở nên đông cứng như vậy được, thế là anh nói: “Vậy thì sáng hôm sau đến thử đi, tôi có việc bận, phải cúp máy đây, anh cứ sắp xếp đi”

“À, vâng, vâng”

Thế là sáng hôm nay mới có cảnh tượng thế này, cô dâu tương lai là do anh chọn, giấy kết hôn cũng đã nhận, sớm muộn gì cô ấy cũng phải bước qua cửa, thay vì để cô cảm thấy buồn bực thì anh sẽ cố khiến cô vui vẻ hơn.

Dù sao anh cũng cần cô ấy phối hợp với mình rất nhiều chuyện trong tương lai, thế nên việc giữ gìn mối quan hệ rất quan trọng.

Giang Hạo làm gì cũng đều tính toán cẩn thận và sắp xếp chu đáo, tất cả đều có mục đích cả.

Anh thấy Kiều Tâm Duy đang dần dần hé môi cười thì biết việc chuẩn bị cuộc hẹn vào hôm nay là quyết định chính xác.

Từ lầu một lên lầu hai, nhiều mẫu áo cưới lung linh được trưng bày khắp nơi, hết lớp này lại đến lớp khác.

Đối với phụ nữ, đặc biệt là cô dâu tương lai, hình ảnh này có một sức quyến rũ khó mà cưỡng lại nổi.

“Bà Giang, hàng váy này là trang phục chúng tôi chuẩn bị cho cô, kích cỡ phù hợp.

Cô hãy chọn một kiểu mình thích rồi thử xem”

Không thể phủ nhận một điều là lòng Kiều Tâm Duy đang phấn khởi khôn nguôi, chỉ là cô không muốn biểu hiện rõ ra khiến Giang Hạo trở nên đắc ý mà thôi.

Cô nhìn Giang Hạo, nói một câu mang tính cảnh cáo: “Giang Thủ trưởng, anh chắc chắn hôm nay là ngày nghỉ của mình đấy chứ?”

Giang Hạo nhíu mày: “Sao lại hỏi vậy?”

“Không có gì, tôi chỉ đang tự hỏi chẳng biết lúc thay áo ra thì có còn thấy anh đứng chờ không thôi, anh bận quá mà...”

Giang Hạo vừa cười vừa thở dài, sau đó anh vỗ vỗ vai cô nói: “Yên tâm, hôm nay là ngày nghỉ của tôi thật”

Kiều Tâm Duy hài lòng gật đầu, sau đó quay sang bên cạnh chỉ một mẫu váy: “Tôi thử bộ này trước”

“Vâng, thưa bà Giang”

Không khí bên trong tiệm áo cưới rất ấm áp, Giang Hạo cởi áo khoác ngoài ra, rồi ngồi thảnh thơi trên ghế sofa đọc tin tức trên điện thoại.

Chỉ vừa đọc được một chút, màn hình bỗng chuyển sang giao diện khác, số điện thoại từ quân khu hiện lên.

“Chậc!”

Giang Hạo nhướng mày, cái miệng quạ đen này, đừng bảo là cô ấy nói trúng rồi nhé: “A lô, chuyện gì?”

Càng nghe điện thoại, Giang Hạo càng nhíu chặt mày, cơ thể vừa thả lỏng được một lúc đã căng hết cả lên: “Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại ngay lập tức.”

Anh đứng dậy mặc áo khoác, cũng bất đắc dĩ nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: “Lát nữa cô ấy ra thì chuyển lời lại giúp, tôi có việc ở quân khu nên phải về đó trước, nếu cô ấy thích bộ nào thì cứ đặt bộ đó cho tôi”

Nhân viên phục vụ biết điều gật đầu: “Vâng, không có vấn đề gì?”

Trong phòng thay đồ, Kiều Tâm Duy soi mình từ trên xuống dưới, ánh mắt dần dần hiện lên sự kinh ngạc tột cùng.

Cô xách váy cưới lên, lòng cảm thấy cứ ngỡ như đang mơ.

Nửa năm trước, cô vừa kết thúc một mối tình dài như cuộc đua marathon.

Hai tháng trước, cô vẫn còn đắn đo lựa chọn hoặc bị chọn trong hàng chục cuộc hẹn xem mắt, không thể ngờ rằng lúc này đây cô lại sắp kết hôn rồi.

“Oa, quá tuyệt vời, bà Giang, váy cưới này được cải tiến dựa trên trang phục châu u, nếu so sánh với những bộ trước đó thì chiếc váy này rất phù hợp với cô, cô thấy thế nào?”

Kiều Tâm Duy cười nhạt: “Tôi ra ngoài để anh ấy xem thử”

Rèm vải kéo ra, trên ghế sofa chẳng còn bóng người nào.

Nhân viên phục vụ đứng gần đó cười gượng đi tới nói: “Bà Giang, lúc nãy Thủ trưởng Giang nhận cuộc gọi từ quân khu rồi vội vội vàng vàng đi mất, chắc là ngài ấy có chuyện rất gấp.

Ngài ấy nhờ tôi nhắn lại là nếu cô thích bộ váy nào thì cứ quyết định lấy đi ạ”

Cảm giác bấy giờ của cô không phải là sự thất vọng, nhưng có một phần nhỏ lạc lõng.

Cô thầm biết mình không phải người vợ mà Giang Hạo cưới vì yêu, cô cần gì phải hi vọng xa xôi rằng anh sẽ quan tâm và đợi chờ mình chứ? “A, tôi biết rồi, vậy thì lấy bộ này đi”

Nhiều năm về sau, cô mãi vẫn không quên được cảm giác vào lúc đó, mỗi lần nhớ lại thì sự lạc lõng lại tăng thêm một phần, cuối cùng chồng chất thành đau thương.