*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có, cháu biết bơi không?” “Biết ạ, ba dạy cho cháu.” “Cháu nhỏ như vậy mà ba cháu đã dạy cháu tập bơi rồi sao?” Thẩm Lộ nhìn Giang Hạo, quả nhiên vẫn là biểu cảm của Thủ trưởng Giang. Hi Bảo đắc chí nói: “Bơi lội thì có gì đâu, ba còn dạy cháu đạp xe chơi bóng, ba còn nói phải dạy cháu cưỡi ngựa nữa, cháu rất muốn cưỡi ngựa.”
Thẩm Lộ tươi cười, hỏi cậu nhóc: “Hi Bảo, cháu nói cho dì nghe, ba có hung dữ với cháu không?”
“Không hung dữ, ba luôn chơi cùng với cháu.”
Thẩm Lộ lại nhìn Kiều Tâm Duy, tự đáy lòng cô ta rất khâm phục cô, “Ừ, chị dạy con hay thật. Nhưng2chị có nghĩ đến việc này không, chị dạy dỗ người đàn ông của mình tốt như vậy, sẽ có càng nhiều phụ nữ sà vào anh ấy, huống chi anh ấy có sức hấp dẫn đến thế, còn có quyền lực, thể lực, bao gồm cả tài lực nhất định nữa.”
Nói đến hai chữ tài lực, Thẩm Lộ cố tình xoa hai đầu ngón tay trước mặt Giang Hạo. Kiều Tâm Duy lắc đầu nói: “Tôi không dám dạy dỗ anh ấy.” Thẩm Lộ cười, “Cũng đúng, Giang Hạo vốn đã rất xuất sắc. Phải không, Giang Hạo?” Giang Hạo lại ôm Kiều Tâm Duy vào vòng tay mình, “Ngoài vợ mình ra, tôi không nhìn thấy những người phụ nữ khác.”
Thẩm8Lộ thổn thức một phen, “Xí, đùa cũng không được, không chịu nổi hai người mà!”
Đang nói, Thẩm Đại Hải với khuôn mặt cười hân hoan đi ra từ cửa chính, người ông ta vẫn béo như vậy, tóc trên đỉnh đầu còn ít hơn so với trước đây. “Ôi chao đây là ai thế? Cựu Thủ trưởng, Thủ trưởng Giang, hân hạnh, hân hạnh!” Ông ta nhiệt tình bắt tay họ. “Chào mọi người. Mau mau, mời vào trong.”
Trên người Thẩm Đại Hải có hơi thở đậm đặc của kẻ làm ăn, cười lên là mặt mày trông rất gian trả. Trước đây Thẩm Đại Hải len lỏi qua rất nhiều sơ hở của pháp luật để kiểm không ít tiền trái2với lương tâm, nên trong lòng Giang Chí Trung rất không thích ông ta, ông cười với ông ta cũng chỉ là khách sáo ở bề ngoài thôi.
Giang Hạo đối nhân xử thế khá khôn khéo, mặc dù trong lòng không thích Thẩm Đại Hải nhưng bề ngoài vẫn rất khách sáo, “Tổng giám đốc Thẩm, lâu rồi không có tin tức của ông, thì ra ông trốn ở đấy lười biếng à... Chỗ này tuyệt thật đấy, dựa núi gần sông, bồng lai tiên cảnh.”
Thẩm Đại Hải vừa cười vừa thở dài, “Haiz, trước kia theo đuổi công danh lợi lộc nào biết được rằng bị Cổ Vinh Sâm... Á không, là Từ Nhật Thăng, nào biết được bị một thằng ranh2con như hắn hại thảm thương, trèo cao ngã cũng đau. Bây giờ đều coi nhẹ cả rồi, thay vì mỗi ngày lo lắng đề phòng thôi thì đến chỗ này dễ chịu biết bao. Đúng rồi, chỗ này được gây dựng bằng một tay của Lộ Lộ đấy, tôi không hề bỏ công sức ra, tôi cũng giống mọi người, đến đây hưởng lạc thôi.”
Lúc này Giang Hạo mới nghiêm túc nhìn ông ta. Mặc dù bề ngoài không thay đổi nhiều, nhưng tính cách rõ ràng đã khác hẳn, “Ông có thể nghĩ như vậy là tốt. À đúng rồi, tôi phải sửa một chút, Từ Nhật Thăng không phải là thằng ranh con, hắn ta là một con rùa già”6“Ha ha, phải, chẳng phải tôi bị hắn ta lừa dối rồi tin nhầm hắn ta ư? Thủ đoạn của hắn cũng thật cao siêu, vậy mà hắn lại đội lên thân phận Cổ Vinh Sâm, thật sự là hết cách, đó chính là em ruột của hắn đấy.”
Trong lòng Kiều Tâm Duy hơi run lên, kinh ngạc nhìn Giang Hạo. Cô cũng không biết rất nhiều chuyện trong vụ án này, Giang Hạo cũng không kể tỉ mỉ cho cô về những vấn đề liên quan tới Từ Nhật Thăng. Thẩm Lộ: “Chú Ba, chuyện không tốt đừng nhắc đến nữa.” Thẩm Đại Hải gật đầu liên tục: “Phải phải phải, không nói nữa, cho mình một bài học cũng tốt, nếu không tôi vẫn còn đắc chí ở vị trí cao kia. Cựu Thủ trường, bây giờ ngẫm lại, ban đầu nếu tôi nghe lời khuyên bảo của ngài thì cũng sẽ không gặp phải biến cố này.”
Giang Chí Trung khoát tay, nói ngắn gọn mà nghiêm túc, “Đều là tự mình lựa chọn cả.” Ở bên này Giang Hạo nghe ra ý khác, cái gọi là làm thương nghiệp không bằng làm chính trị, làm chính trị không bằng nhập ngũ. Ba đồng ý cho anh xuất ngũ đã là rất miễn cưỡng, chắc chắn ông sẽ không chấp nhận cho anh theo con đường kinh doanh, ở trong mắt ba, đó chính là không làm mà hưởng, chính là không xứng đáng với sự bồi dưỡng suốt nhiều năm qua của đất nước.
Anh yên lặng than thở, xem ra con đường này không dễ dàng như vậy. Vừa đi, Thẩm Lộ và Thẩm Đại Hải vừa giới thiệu khách sạn, trong khách sạn thật sự rất lớn, mỗi sảnh sẽ có đặc sắc riêng, khu nhà ở, khu ăn uống, khu thương vụ, khu giải trí, toàn bộ công trình từ trong ra ngoài đều rất đầy đủ. “Hiện giờ khách sạn đang kinh doanh thử, khách hàng đến đây đánh giá rất tốt. Em dự định trong kỳ nghỉ hè sẽ chính thức mở cửa kinh doanh. Thủ trưởng Giang đến cổ vũ và cắt băng khai trương được không?” Thẩm Lộ trịnh trọng mời. Giang Hạo sửa lại: “Tôi đã xuất ngũ, cô sửa lại cách xưng hô đi. Cắt băng khai trương thì thôi, thân phận không cho phép.” “Được rồi, em hiểu, không làm khó cho anh, nếu không thì tối nay mọi người ở lại đây một đêm để trải nghiệm thử rồi giới thiệu khách hàng cho em nhé. Em biết anh có nhiều bạn bè, với cả bạn bè của anh cực nể mặt anh.” Giang Hạo cười: “Thế cũng được, ba cảm thấy thế nào?” Không đợi Giang Chí Trung trả lời, Lâm Thái Ấm đã vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Được đấy, chỗ này không gian tốt lại yên tĩnh, ở một đêm thì ở một đêm. Cô Thẩm, tôi cũng có rất nhiều bạn chơi bài, thân phận của từng người không thấp đâu.”
Thẩm Lộ vô cùng cảm kích, “Vâng vâng vâng, vậy cháu cảm ơn bác gái trước.” “Khụ khụ..” Giang Chí Trung ho nhẹ hai tiếng ngắt lời, “Không lên kế hoạch ở lại một đêm mà, có đem theo thứ gì đâu, nên về nhà vẫn tiện hơn.” Lâm Thái Âm: “Ông cũng đừng cố chấp, nơi này cần cái gì mà không có? Ông hỏi thử cháu trai của ông có đồng ý hay không đi. Hi Bảo, chúng ta ở lại đây một đêm có được không?”
“Được ạ, được ạ. Mẹ, con muốn đi chơi cát.” Hi Bảo chỉ vào Thiên đường cho cha mẹ và bé và nói. “Đi đi, đi chơi cát, đừng chạy lung tung đấy.” “Vâng.”
Nói xong, Hi Bảo chạy đi chơi cát, nơi đó có năm sáu bạn nhỏ đang chơi, Hi Bảo nhập bọn rất nhanh. Lâm Thái Âm cũng nhân cơ hội nói: “Ông xem xem, cháu trai đồng ý rồi, ông còn không đồng ý cái gì? Nếu ông không chịu thì tự mình về đi.” Giang Chí Trung xụ mặt, tỏ vẻ không muốn chấp nhặt với vợ. Thẩm Lộ: “Cựu Thủ trưởng, bác ở lại một đêm trải nghiệm thử đi, có chỗ nào không chu đáo bác cứ cho cháu nhận xét. Mà tối nay ba mẹ cháu cũng đến, cách đây không lâu ba cháu còn nói tìm cơ hội đến thăm bác, đây không phải là vừa đúng dịp sao?” Giang Chí Trung không tỏ thái độ nữa, không tỏ thái độ có nghĩa là ông đồng ý. Nói cho cùng thì ông cũng nên nể mặt Thị trưởng Thẩm. Thẩm Đại Hải nhìn thấy áo sơ mi của Giang Hạo nên nói: “Để tôi đi tìm áo sơ mi cho cậu thay trước nhé? Cậu đi lại như vậy sẽ dọa người khác đấy.” “Được, làm phiền ông.” Giang Chí Trung nghiêng mặt nhìn Giang Hạo, máu chảy ra không ít, cũng may vết thương đã được xử lý. Kiều Tâm Duy hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, chỗ ông có thuốc sát trùng không? Tốt nhất là có bác sĩ. Vết thương của anh ấy hơi sâu, vốn dĩ chúng tôi định đi bệnh viện sau khi về nhà.”
Giang Hạo kéo tay của cô, anh không muốn ba mẹ lo lắng, nhưng Kiều Tâm Duy nháy mắt với anh ra hiệu cho anh đừng nói chuyện.
Thẩm Đại Hải: “Có bác sĩ, buổi sáng có tiếp một nhóm bác sĩ từ bệnh viện Số 2 đến đây họp. Lộ Lộ cháu dẫn họ đến phòng đi, chú đi tìm người.”
“Vâng.” Thẩm Đại Hải quay lại khu thương vụ, Lâm Thái Ấm đến Thiên đường cho ba mẹ và bé trông Hi Bảo, còn Giang Chí Trung đi cùng với họ đến phòng nghỉ. Thẩm Lộ suy nghĩ rất chu đáo, một lần nữa sắp xếp căn phòng họ đã đặt trước đó đến khu vực gần với Thiên đường cho ba mẹ và bé nhất.
“Đến rồi, chính là chỗ này, các vị khách quý, mời vào.” Thẩm Lộ quét thẻ và đẩy cửa ra, sau đó cắm thẻ phòng vào khe cắm, lập tức đèn trong phòng sáng choang, TV cũng vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng. Bước vào trong, căn phòng rất lớn, màu sắc chủ đạo là màu vàng mang lại sự ấm áp, đẩy cửa trượt của ban công ra, không khí trong lành ùa vào, phía trước là màu xanh biếc mát mắt, vừa thấy đã khiến người khác vui sướng. “Thế nào?” Thẩm Lộ hỏi. “Kiều Tâm Duy cho xin chút ý kiến đi.” “Chưa ở nên không có quyền lên tiếng, ngày mai cô hỏi lại tôi nhé.” “Ha ha, được.” Thẩm Lộ trên một câu, “Cô ở cạnh Giang Hạo lâu nên cách nói chuyện cũng giống anh ấy. Giang Hạo, vết thương của anh rất sâu à?” Giang Chí Trung lại liếc đuôi mắt qua, chắc chắn ông cũng rất lo lắng về việc làm con mình bị thương. Giang Hạo vừa mới mở miệng thì Kiều Tâm Duy đã vội vàng đè tay của anh xuống, cô cướp lời: “Một lớp thịt bị kéo lật hẳn lên, chỗ đó không có bao nhiêu thịt, sợ là chỗ thịt kia hoại tử, cũng sợ vết thương bị nhiễm trùng.” Cô cố tình nói nghiêm trọng hóa lên, muốn ông cụ nhả ra thì cần phải làm cho ông đau lòng trước. “Nghiêm trọng thể à?” Thẩm Lộ lại gần nhìn thử, “Băng dán cá nhân đã bị máu thấm ướt rồi này, vẫn chảy máu sao?”
Kiều Tâm Duy: “Không biết, có thể là rỉ ra chậm... A ba, con pha cho ba ly trà trước nhé.” Giang Chí Trung ngồi trên ghế sofa một mình, vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, “Ừ.”
Chỉ một lát sau, Thẩm Đại Hải dẫn bác sĩ qua đây, trong tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng còn đóng gói mới nguyên, “Đây là Viện trưởng Chương của bệnh viện Số 2, hẳn là mọi người đều quen biết nhỉ?”
Viện trưởng Chương nghe nói là Giang Hạo nên cố ý chạy tới, “Thủ trưởng Giang, chào anh, tôi là Chương Thiếu Dân, trước đây chúng ta đã từng gặp ở khu vực bị động đất, anh làm chỉ huy cứu hộ, tôi cũng vậy.”
Giang Hạo: “Chào Viện trưởng Chương, đây là ba tôi... vợ tôi... Vậy làm phiền anh.” Không nói nhiều nữa, Viện trưởng Chương nhanh chóng kiểm tra và khử trùng sơ qua vết thương của Giang Hạo, sau đó khâu ba mũi trong tình trạng không có thuốc tê, trên mặt Giang Hạo lại dính rất nhiều máu. “Được rồi, năm ngày sau cắt chỉ, đừng để dính nước, đồ ăn cố gắng ăn thanh đạm.” Kiều Tâm Duy quan tâm hỏi: “Viện trưởng Chương, có để lại sẹo không?” “ít nhiều cũng sẽ có một chút, yên tâm, vết thương không lớn, dù có để lại sẹo cũng không rõ ràng lắm” Giang Chí Trung rõ ràng yên tâm hơn, uống một ngụm trà rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kiều Tâm Duy nghĩ thầm, haiz, lẽ ra mình nên “thì thầm” trước với Viện trưởng Chương, “Dạ cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, tiện tay thôi. Thôi mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi còn phải đi họp.”
Giang Hạo đứng lên, bắt tay và nói cảm ơn, “Vâng, anh đi thong thả, cảm ơn.” Viện trưởng Chương dọn dẹp đồ đạc, nhanh chóng đi khỏi, cuộc họp đã được một nửa, có rất nhiều người đang chờ anh ta quay về họp. Thẩm Lộ: “Một căn phòng nữa ở đối diện, thể phòng đây. Bây giờ còn sớm, không bằng mọi người nghỉ ngơi trước một lát, chúng tôi đi chuẩn bị cơm trưa. Nếm thử đồ ăn ở đây của chúng tôi phải cho nhận xét đấy.”