Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 35: Người lớn tuổi ít buồn ngủ




Lại là một cuối tuần rực nắng, nếu không phải vì tiếng chuông điện thoại thì Kiều Tâm Duy vẫn còn nướng trên giường.

“Alo? Ai đó?”

“Là tôi, Giang Hạo”

Kiều Tâm Duy đang nửa mơ nửa tỉnh ngồi bật dậy, hắng giọng đáp: “Ồ, là anh à, tìm tôi có chuyện gì không?” Thật ra cô rất muốn mắng: Đại gia nhà anh, hai tuần rồi không liên lạc, tự dưng lại quấy rầy giấc ngủ của tôi làm gì?

Giang Hạo dùng lời lẽ chính đáng nói: “Mười phút sau chờ ở cửa tiểu khu nhà em, tôi tới đón” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

“Mười phút? Chuyện gì mà gấp vậy?”

“Em đừng nói là mình còn trong ổ chăn đấy”

“Lúc này mới mấy giờ đầu, hôm nay tôi được nghỉ mà, không ngủ nhiều thì có lỗi với cái giường của mình lắm”

“Kiều Tâm Duy, đừng có mà mè nheo nữa, thời gian em nói chuyện điện thoại nãy giờ đã đủ dậy đi rửa mặt rồi, mười phút”

“Ít gì cũng phải hai mươi phút, alo, alo, alo...?” Đúng là bắt nạt người ta mà, Giang Hạo đã cúp máy rồi, cô đành nhanh chóng rời giường.

Nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ rưỡi mà thôi, sáng mùa đông dậy sớm làm quái gì?! Kiều Tâm Duy vừa mặc quần áo vừa oán thầm, tốt nhất đừng có là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt gì đó, bằng không tồi chả quan tâm anh là Thủ trưởng quân đội hay là đội trưởng đội bảo vệ, đừng trách tối nổi bão.

Khi cô chạy hộc máu đến cửa chính của tiểu khu, xa xa đã nhìn thấy xe Giang Hạo đỗ ở bên kia đường, Giang Hạo đang đứng cạnh xe giơ xem đồng hồ, dáng vẻ rất không hài lòng.

Chiếc Mercedes màu đen khí phách mà trầm lặng nhìn nước sơn bên ngoài là đã dùng nhiều năm, biển số xe không có gì đặc biệt, Giang Hạo vẫn khá kín đáo trong đời sống riêng tư của mình. Anh khoác áo gió dài màu đen bằng vải nỉ, khăn quàng cổ Cashmere sọc xám xanh, vừa đẹp trai lại vừa phong cách, thân hình cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn khiến nhiều người qua đường không thể không ngoái đầu nhìn lại.

Nói thật, nếu không phải vì cá tính cao ngạo ngông cuồng kia, thì Kiều Tâm Duy không có gì để bắt bẻ về dáng người, khuôn mặt, cách xử sự làm người của anh cả.

“Tám giờ rồi, bà cố à.” Giang Hạo chỉ vào đồng hồ nhắc nhở.

“Nửa tiếng đã là rất nhanh rồi, tôi còn chưa trang điểm, chưa chải đầu, cũng chưa ăn sáng. Chuyện gì mà gấp thế?”

Vốn dĩ Giang Hạo đã rất bất mãn, nhưng nhìn mặt cô cũng bất mãn thì không hiểu sao anh lại thấy thoải mái, cố tình nói: “Không có chuyện gì quan trọng cả, hôm nay tôi được nghỉ nên đi dạo cùng với em, em muốn đi đâu?”

Kiều Tâm Duy nén cơn tức, hít sâu thở chậm, cô không muốn nổi khùng hủy hình tượng ở cửa tiểu khu nhà mình.

Mùa đông sáng sớm rất lạnh, gió táp vào mặt như lưỡi dao cắt ngang, hôm nay là cuối tuần, người trẻ tuổi trên đường phố chẳng có mấy ai, ngay cả người bán hàng ăn sáng trước cửa cũng ít hơn bình thường.

“Đi dạo, ha ha, dạo cửa hàng đồ ăn sáng à?” Cô cố gắng hỏi lại bằng giọng nhẹ nhàng nhất.

Nhìn đôi môi cô đang run rẩy vì rét lạnh, Giang Hạo chợt dâng lên chút áy náy nho nhỏ, nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Dậy sớm tốt cho sức khỏe, tuổi còn trẻ đừng cứ đến cuối tuần là ngủ nướng, thói quen không tốt.”

Kiều Tâm Duy nhanh mồm nhanh miệng: “Anh lớn tuổi rồi nên ít buồn ngủ, không hiểu người trẻ tuổi như tôi”

“...” Lại còn bị chê bai lớn tuổi, cô nàng này đúng là càng lúc càng to gan, chẳng qua anh cũng không bác bỏ mà ngược lại, vì cô ngay thẳng mà càng thích cô hơn.

Một cơn gió lạnh quét qua, Kiều Tâm Duy rét đến mức run cầm cập, lúc chạy nhanh còn ổn, giờ dừng lại thì càng lạnh hơn. Cố dùng cái tay cứng đơ của mình cào cào tóc, sau đó len hai tay vào tóc để che tại của mình lại. Lạnh quá, vội ra ngoài nên cố quên mang theo mũ và khăn quàng cổ mất rồi.

Nhìn vóc dáng gầy yếu của cô bị đông lạnh phải đau khổ giậm giậm chân, áy náy nho nhỏ trong lòng Giang Hạo thăng cấp thành áy náy to đùng, anh vội cởi khăn quàng cổ của mình ra bọc cổ lại.