*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dán lên.”
Giang Hạo bình tĩnh khiến Kiều Tâm Duy có phần không dám tin, nhưng lại không thể không tin. Cô lục tìm bằng cá nhân, dán lên chỗ còn đang chảy máu trên cổ anh.
Áo trên của Giang Hạo đã cởi ra, vết thương cả người lộ ra trước mặt Kiều Tâm Duy không sót gì. Kiều Tâm Duy không đành lòng nhìn, nhưng không thể không nhìn.
Vết thương nhỏ cũng không nhắc nữa, vết thương nặng nhất ở ngực trái, tới gần vị trí trái tim, miệng vết thương đã được xử lý đơn giản, dùng băng gạc thật dày bằng lại.
Kiều Tâm Duy cũng không dám thở mạnh, nhỏ giọng hỏi: “Trúng đạn ư?”
Giang Hạo cười nhẹ, chỉ vào cánh2tay trái bị treo, “Ở đây còn một phát nữa.” Kiều Tâm Duy hít một hơi thật sâu, cô nhìn lên cánh tay phải của anh, từ chỗ bả vai mãi cho đến mu bàn tay, tất cả đều dùng băng gạc quấn lấy, băng gạc đã bị máu và thuốc mỡ thấm sũng nước, hơi chạm vào, trên ngón tay đều sẽ bị dính ướt.
Giang Hạo nhìn thử, khẽ nhíu mày nói: “Giúp anh gỡ băng gạc ra, băng sơ lại một lần nữa.”
“... Em?”
“Chẳng lẽ là anh?”
Kiểu Tâm Duy không có cách nào, rửa sạch tay của mình, sau đó thật cẩn thận tháo băng gạc ra. Có thể thấy, toàn bộ cánh tay phải cũng đã được xử lý đơn7giản, mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc mỡ nồng nặc, có ít da thịt bị rữa dính lên bằng gạc, lột gạc đi, da thịt cũng dính theo.
Từ đầu đến cuối Giang Hạo không phát ra một chút âm thanh nào, ngồi yên ở đó, mím chặt môi, nhẫn nhịn đến đầu đổ đầy mồ hôi li ti. “Có phải em làm đau anh hay không?”
“Không...” Giang Hạo chịu đựng đến mức cả hốc mắt đều đầy tơ máu đỏ, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói, “Em không làm thì anh cũng rất đau.”
“Đau thì anh nói ra chứ.”
“Không phải là lo em sợ sao.”
Kiểu Tâm Duy nhìn miệng vết thương có diện tích lớn trên cánh tay phải1của anh và nói: “Anh không kêu đau, em nhìn thôi cũng sợ.”
Bề mặt da trên sườn ngoài cánh tay phải của anh đều không nguyên vẹn, da tróc thịt bong, máu thịt mơ hồ, khó trách nhấc cũng không nhấc lên nổi. Máu thì không chảy nữa, nhưng những chất lỏng nửa trong suốt sền sệt đó không ngừng rỉ ra bên ngoài.
“Bị thương như thế nào vậy? Là bị chó gặm ư?” Giang Hạo lại nở nụ cười, “Chó có thể gặm thành như vậy à? Chắc chắn em chưa từng thấy miệng vết thương bị chó gặm” “Em chưa từng thấy. Nếu không phải anh, mấy vết thương mà em nhìn thấy chỉ giới hạn ở trầy da, bầm tím,7đứt tay, với bị muỗi cắn thôi.”
“Vậy hôm nay anh sẽ cho em được mở mang kiến thức, đây là vết thương trầy da, loại nghiêm trọng, ha ha ha ha.”. Kiều Tâm Duy trừng anh, xụ mặt nói: “Chẳng buồn cười chút nào, anh còn cười thử xem?!” Vô lại mà, cô sắp khóc rồi đây, anh còn ở đó hi hi ha ha mà chọc cô.
Giang Hạo khẽ mím môi, ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Anh cũng không báo trước cho em một chút, vừa rồi lúc cởi áo sơ mi có đau không?” Kiều Tâm Duy quả thực muốn điên rồi, nhìn mà đáy lòng cô cảm thấy sợ hãi.
Giang Hạo nói: “Đau chứ, đau đến không còn cảm giác.” Kiều Tâm0Duy tức giận, nước mắt lưng tròng.
“Không sao, ngày mai là liền lại mà, đây chỉ là bị thương ngoài da thôi.” “Bị thương ngoài da?...” Kiều Tâm Duy tức giận phải hít sâu thở mạnh mấy lượt, cô cố nén xúc động muốn mắng anh, hỏi, “Vì sao không bằng bó cho đàng hoàng? Em đâu có biết làm y tá.”
Giang Hạo kéo tay cô, kéo cô lại gần bên cạnh mình: “Vết thương được xử lý ở trên máy bay, chưa xử lý xong đã về đến nơi. Không phải là do anh vội vã trở về sao? Thêm nữa, quân y cũng mệt rồi, bận việc cả ngày cũng không có thời gian ăn một miếng cơm. Hôm nay ba mươi Tết, cũng phải cho người ta ăn bữa cơm tất niên chứ.”
“Nếu nhiễm trùng thì làm sao?” “Không đâu, không phải đã rửa thuốc sát trùng rồi sao? Anh thật sự muốn nhanh trở về để cho mọi người yên tâm mà.” Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn cánh tay phải chồng chất vết thương của anh, lại hỏi: “Sao lại bị thương thành như vậy?” Tên đầu đảng lính đánh thuế kia lái xe tải muốn chạy trốn, anh tóm lấy thanh nằm ở bên hông thùng xe và bị kéo một đoạn đường. Toàn bộ bên phía này bị trầy da, trên đùi khá hơn, cánh tay khá nghiêm trọng.”
“Vậy...”
“Được rồi đừng hỏi bị thương thế nào nữa,” Giang Hạo ngắt lời cô, “Nói nhiều em sẽ sợ. Tóm lại bây giờ anh khỏe mạnh bình an trở về bên em, không thiếu cánh tay hay gãy chân, cũng không mất trí nhớ, không tàn tật, không phải rất tốt ư?”
Kiều Tâm Duy vẫn khóc, không kìm nổi nước mắt trào dâng. Cô không thể tưởng tượng được sự nguy hiểm và gian khổ phía sau những vết thương đó, chỉ mong cô vĩnh viễn sẽ không biết.
“Đừng khóc.” Giang Hạo vuốt gương mặt cô, trong lòng cảm thấy kiên định và hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
“Sao lại để bản thân bị thương thành như vậy...” Kiều Tâm Duy khóc không thành tiếng.
Giang Hạo ôm cô vào lòng, áp đầu cô lên bên ngực không bị thương, trong lòng anh có sự cảm động nói không thành lời.
Những thượng cấp của anh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh đều sẽ nói: Giang Hạo, làm tốt lắm! Giang Hạo, quả nhiên tôi không tin sai người, làm tốt lắm! Giang Hạo, không phụ sự mong đợi của mọi người, tốt! Các cấp dưới của anh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh đều sẽ nói: Thủ trưởng Giang, chúc mừng anh! Thủ trưởng Giang, vất vả rồi. Dường như vết thương mà anh phải chịu là một vinh dự. Như thể anh bị thương là một thứ gì đó đáng tự hào và khoe khoang. Anh càng bị thương nặng thì càng xứng đáng được công nhận và chúc mừng.
Nhưng chỉ có người nhà của anh nhìn thấy anh như vậy mới có thể không ngăn được nước mắt chảy ra. Đây đều là những người thật sự đau lòng cho anh, quan tâm anh, và yêu anh.
“Tâm Duy, đừng khóc. Em nhanh bằng lại cho anh, băng kín rồi đi xuống ăn cơm. Ba mẹ và Hi Bảo đều đang chờ chúng ta kìa.”
“Em không bằng, em sợ làm đau anh.” Giang Hạo cười nói: “Chút đau này anh vẫn có thể chịu được, em cứ băng đại đi. Chỉ cần có thể mặc quần áo vào là sẽ không dọa Hi Bảo. Đợi một lát quân y đến đây còn phải bằng lại một lần nữa. Sao? Chỉ thế này em đã sợ rồi à?” “Anh đừng có khích em.” Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi nói, “Đến đây đi, phải chịu đựng đó.” Băng bó cũng là một môn kỹ thuật. Quấn chặt thì miệng vết thương sẽ đau, quản lỏng thì sẽ rơi ra. Cũng may có Giang Hạo chỉ đạo, chặt hay lòng anh đều sẽ nói, cho nên cuối cùng đã miễn cưỡng qua cửa. Lúc dùng kéo cắt đứt bằng gạc, Kiều Tâm Duy bật ra một hơi dài, căng thẳng đến đổ mồ hôi, tuyệt đối không ít hơn Giang Hạo.
Giang Hạo mỉm cười giúp cô lau mồ hôi trên mặt và dưới cằm, “Không phải rất tốt đó ư, nhẹ tay hơn so với quân y.” “Còn cười? Em giúp anh mặc quần áo.” Kiều Tâm Duy đỡ anh đứng lên, cô biết trên đùi anh cũng có thương tích, bên hông quân cũng bị rách.
Giang Hạo giống như biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì: “Bên dưới không thay, không nghiêm trọng, ăn cơm trước đã.”
“Vâng...”
Vừa mặc quần áo, Giang Hạo vừa trêu ghẹo nói, “Kỳ thật vẫn không tệ lắm, cũng không đi bao lâu. Bảy ngày là hoàn thành nhiệm vụ, so với trước kia lúc nằm vùng thì nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, Lữ trưởng Thang đã phê chuẩn cho anh xuất ngũ rồi, tự mình phê chuẩn.”
Trước kia là không duyệt, anh chỉ có thể lựa chọn chuyển nghề. Nói là chuyển nghề, nhưng vẫn là người cùng một hệ thống. Lúc nào quân đội cũng có thể điều động anh. Xuất ngũ thì khác, anh có thể tự do lựa chọn lối đi về sau.
“Thật ư?”
“Đúng vậy, cũng lớn tuổi rồi, anh đã ba mươi bảy, thật sự không thể so với chàng trai hai mươi bảy.” “Xuất ngũ thì tốt, ít nhất về sau không cần liều mạng nữa.”
Giang Hạo nhìn cô, nắm lấy bàn tay cô đang cài nút áo cho mình và nói: “Nhưng mà Lữ trưởng Thang nói viện kiểm sát có một chỗ trống, có thể đề cử anh qua đó. Anh nói để anh suy nghĩ thử, ông ấy bảo được.”
“Làm gì?” “Ngồi văn phòng.”
“Anh muốn đi không?”
“Rất có tính khiêu chiến, muốn thử xem.”
“Vậy anh bàn bạc với ba đi.”
“Với hiểu biết của anh về ba, chắc chắn ba sẽ đồng ý. Chức vụ này rất tốt.” Nhìn khóe miệng anh hơi vểnh lên cười nhẹ, Kiều Tâm Duy đã nhìn ra anh đang khoe khoang, nhìn dáng vẻ đắc ý của anh kia, “Được rồi, biết anh lợi hại, chúng ta xuống lầu ăn cơm đi, đại thủ trưởng?” Giang Hạo cứng ngắc giơ tay phải của mình lên một nữa, “Tuân mệnh, phu nhân đại thủ trưởng.” Dưới lầu đã chuẩn bị xong hết thảy. Thím Lý dùng tốc độ nhanh nhất làm hai món ăn chay nóng hổi, đều là đồ ăn bổ sung dinh dưỡng lại tốt cho vết thương. Bàn ăn kiểu phương Tây hình chữ nhật, Giang Chí Trung ngồi ở ghế chủ nhà, một bên là Lâm Thái Âm, thím Lý và quản gia, bên kia là Giang Hạo, Hi Bảo, Kiểu Tâm Duy. Chưa năm nào bữa cơm tất niên có nhiều người như vậy.
Ăn Tết, vui vẻ nhất chính là trẻ con, có ăn có chơi còn được cho bao lì xì. Hi Bảo ăn uống thỏa thích, tự mình ăn chưa xong, còn muốn gắp cho mọi người ăn, “Đồ ăn bà Lý làm ăn ngon quá, ba ơi, ba cũng ăn đi ạ.” Hi Bảo gắp một miếng tôm hùm cho anh. Kiều Tâm Duy nói: “Hi Bảo, hôm nay ba không thể ăn tôm, cá cũng không thể ăn. Tự con ăn đi.”
“Tại sao không thể ăn, là vì cái này ạ?” Một ngón tay nhỏ của Hi Bảo chỉ vào vết thương trên cổ khó có thể giấu kia của Giang Hạo, ở giữa còn có một miếng băng keo cá nhân. “Đúng vậy, bây giờ ba con chỉ có thể ăn đồ ăn dễ tiêu thôi.” Hi Bảo kề sát vào nhìn cổ Giang Hạo, đôi mắt tròn xoe chớp chớp liên tục, nhìn rất cẩn thận, “Wow, ba thật là ngầu nha.” Bé vừa nói vừa sờ cổ mình, giống như người bị đau là chính bé, “Ba ơi, đau không ạ?”
Kiều Tâm Duy thật là xấu hổ! Ở trong mắt con trai, ba của bé làm cái gì cũng đều là rất ngầu rất lợi hại, ba của bé nói cái gì cũng đều là rất đúng rất thông minh, ba của bé chính là thần tượng tuyệt vời của bé. Một câu ba nói có thể địch được mười cầu của mẹ. Thế này rất không công bằng đấy nhé!!
Giang Hạo gật đầu nói: “Đau chứ, đau chết luôn, cả người ba đều đau, cho nên Hi Bảo phải ngoan một chút, nghe lời.”
Hi Bảo hỏi lại một câu, “Con nghe lời hay không và ba đau hay không có liên quan gì ạ?” Giang Hạo mau chóng giải thích: “Hi Bảo nghe lời, ba sẽ không cần nhọc lòng nhiều vì Hi Bảo, tất nhiên vết thương sẽ nhanh khỏi rồi.”
“Dạ, vậy bây giờ ba muốn con làm gì?” “Ăn cơm thật giỏi, ăn nhiều một chút.” “Tuân lệnh.” Hi Bảo quay đầu lại nói, “Mẹ ơi, gắp cho con miếng thịt.” Những người khác đều nở nụ cười, Kiều Tâm Duy vẫn còn mang vẻ mặt cười gượng, haiz, địa vị khó giữ được mà. Con trai, con yêu mẹ hay là yêu ba? Con trai, nếu như mẹ và ba cùng rơi xuống sông, con sẽ cứu ai trước?! Con trai, con mau nói đi, con mau nói đi. A a a, mẹ không muốn nghe, mẹ không muốn nghe! Đúng là điên rồi!