*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, Chu Tử Duệ lỗi chị trở lại chỗ ngồi, còn rướn người kéo cửa xe lại. Anh ngồi ở ghế lái, muốn đóng cửa xe bên ghế phụ, có thể tưởng tượng được, trong quá trình này nhất định sẽ có một lúc khoảng cách giữa hai người gần sát nhau.
“Trên người anh vẫn còn mùi rượu, có thể lái xe không?” Lý Thiền Vi nhắc nhở.
“Không thể lái cũng đã lái cả đoạn đường dài rồi.” “Ý tôi là, nếu trên đường lái về bị kiểm tra độ cồn thì sao?” Chu Tử Duệ khẽ cười, khoảng cách vốn đã kéo xa, anh lại chồm sát vào, còn gần hơn trước, “Thế tôi không về nữa?” Lý Thiền Vi lại ngẩn người, chị không biết hôm nay Chu Tử Duệ bị làm sao, chẳng giống vẻ nghiêm túc và lạnh nhạt ngày2thường của anh chút nào. Giờ phút này, gương mặt anh ở ngay trước mắt chị, nhìn từ xa khiến chị mê mẩn, nhìn gần khiến chị hít thở khó khăn.
Đây là người đàn ông chị yêu thầm bảy năm trời, mỗi ngày đều đi theo anh làm việc. Chị vẫn cho rằng bản thân là một cái máy làm việc của anh. Chị đã từng mấy lần muốn từ chức chạy trốn, nhưng lần nào chị cũng vì sự cố chấp trong lòng mà im lặng xé đơn xin từ chức. Chị tự nhủ với mình, chỉ cần anh vẫn còn độc thân thì chị vẫn có cơ hội. Cho nên, hết năm này tới năm khác, nhoáng cái đã bảy năm, anh vẫn độc thân và chị cũng vậy. Có lần chị nghe thấy cuộc nói chuyện trong toilet, hai đồng nghiệp nữ7bàn luận về Chu Tử Duệ, “Tiểu Mai, cậu nói xem, trưởng phòng Chu còn trẻ khỏe mà không có cô nào ở cạnh. Lúc có nhu cầu thì giải quyết kiểu gì?” “Còn giải quyết kiểu gì nữa, hoặc là tìm gái, hoặc dùng tay thôi.” Hoặc là tìm gái hoặc dùng tay, những lời này khiến chị nhớ kĩ tới giờ.
Lý Thiến Vi đỏ mặt, may mà đang buổi tối, may mà ánh sáng trong xe rất mờ.
“Vậy tôi không về nữa.” Chu Tử Duệ thấy chị không nói lời nào, anh lặp lại lần nữa, còn hỏi dò, “Tôi không về, ở chỗ cô nhé?”
“Hả?” Lý Thiền Vi hỏi lại theo bản năng.
Chu Tử Duệ lại cười, ánh mắt mê hoặc khiến nhịp tim chị tăng tốc, chị đứng ngồi không yên, tức giận nói, “Trưởng phòng, anh uống say rồi phải1không? Cuộc họp hằng năm ngày mai anh còn phải thuyết trình, đã viết xong bản thảo chưa?”
“Có lúc nào cô thấy tôi thuyết trình cần bản thảo chưa? Tôi luôn phát huy tại chỗ.”
“Nếu anh không lái được thì gọi taxi, đừng ở đây trêu tôi nữa, tôi chỉ là cấp dưới của anh mà thôi, không chịu trách nhiệm làm trò cho anh vui.”
“Cô giận thật à?”
Lý Thiền Vi có thể không giận ư? Mồm mép của người đàn ông này thật sự có độc, bổ hết nhát dao này đến nhát dao khác, nhát nào cũng trúng vào mối uy hiếp chị, “Trưởng phòng, anh không biết tuổi là điều cấm của phụ nữ sao
a?”
“Còn dùng tới kính ngữ, xem ra cô giận thật rồi, ôi cô keo quá mà, phụ nữ các cô càng lớn tuổi thì càng hẹp hòi thế7à?”
“...” Đúng là khó mà nói chuyện với tên này! Lý Thiền Vi không thèm nói nữa, hai tay chống lên ngực anh ta, sau đó đẩy hẳn anh ta ra.
Chu Tử Duệ vẫn cười, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, hôm nay đúng là bị kích động, nhưng mức độ kích động vẫn chưa đủ. “Được rồi, tôi xin lỗi cô, xin lỗi. Ngoài công việc tôi không phải là người giỏi nói chuyện, cô biết mà, tôi cũng không có ý xấu.” “Không có ý xấu cũng không thể nói bậy chứ!” Trái tim của chị vẫn còn đập loạn xạ vì câu “ở chỗ cô” của anh ta đây. “Được, tôi không nói cô lớn tuổi nữa được chưa?”
“Anh...” Chu Tử Duệ cho rằng chị vẫn còn giận anh ta vì nhắc đến chuyện lớn tuổi này ư? Câu này lại0không khác gì đâm chị thêm một dao, chị căm giận bảo, “Anh đúng là vua đâm thọc, tôi xuống xe đây, anh lái chậm chút.”
“Ấy, ấy, đi thật à? Nếu tôi gặp cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn thì sao giờ? Này, tôi bị bắt thì sao đây?” Lý Thiền Vi xuống xe, nhìn anh ta vẫn kêu la ở trong xe thì hỏi, “Thế anh muốn sao?” “Tôi muốn ở lại chỗ cô, tôi nghiêm túc đấy.” Không sai, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, nói đến lần thứ hai, cũng không phải xúc động
Tìm gái hoặc dùng tay. Tìm gái hoặc dùng tay. Tìm gái hoặc dùng tay! Lý Thiền Vi hít sâu hại hơi, nói, “Tôi ở với ba mẹ, không tiện đâu, tôi đi đây, lạnh lắm.” Nói xong, chị đóng mạnh cửa, mặc áo khoác vào rồi quay lưng đi không ngoảnh lại.
Chu Tử Duệ nhìn kính chiếu hậu, đợi khi bóng dáng chị biến mất ở khúc ngoặt. Anh lái xe đi, không ai biết sự tự ti trong lòng anh.
Anh sinh ra trong một ngôi làng miền núi xa xôi ở phía tây, anh chị em ở quê rất đông, cả gia đình đều là nông dân sống nhờ vào núi. Anh là người duy nhất trong làng đứng vững ở Đô Thành, là niềm kiêu ngạo của cả nhà. Dùng từ ngữ đang rất phổ biến hiện giờ, anh chính là một phượng hoàng nam tiêu chuẩn, còn là phượng hoàng nam độc thân.
Đô Thành là thành phố có dân ngoại tỉnh nhiều hơn dân thành phố, dân thành phố luôn thấy mình ưu việt hơn dân xứ khác. Bọn họ vừa hưởng sự nỗ lực của dân ngoại tỉnh, lại vừa lên án dân ngoại tỉnh xâm chiếm thành phố của họ. Chính sách dành cho dân thành phố và dân xứ khác luôn là chính sách kép. Yêu đương rồi sẽ bàn đến hôn nhân, nói tới hôn nhân thì sẽ nói đến gia đình, gia đình của anh làm anh khó có thể mở miệng.
Khi còn bé, người mẹ bị hành hạ thương tích đầy người rốt cuộc không chịu đựng được sự tàn phá cả thể xác và tinh thần nữa, bà hạ quyết tâm bỏ lại ba đứa con trai, ly dị với người đàn ông cứ say rượu là bạo hành gia đình kia.
Ba anh không tải hôn bởi vì thói xấu và tính tình không tốt của ông ta, không người phụ nữ nào chịu sống cùng, huống hồ ông ta còn có ba đứa con trai. Mẹ gả cho người khác, đó là một người thợ mộc bình thường nhưng thành thật. Mặc dù cuộc sống của họ kham khổ nhưng người thợ mộc đối xử với mẹ rất tốt, sau đó hai người họ sinh hai gái một trai.
Cho nên anh chị em của anh cực nhiều, anh trai lớn nhất sắp bốn mươi tuổi, mà em trai nhỏ nhất vẫn đang học cấp hai. Gia đình như vậy khiến anh tự ti. Kể cả hôm nay thành công trong sự nghiệp, cảm giác tự ti này vẫn tồn tại. Anh từng kể hết với Giang Hạo, nhưng Giang Hạo chỉ nói, không ai thay đổi được gốc gác sinh ra, nhưng có thể thay đổi được tương lai của mình. Đúng vậy, anh luôn phấn đấu không ngừng vì tương lai của mình, không muốn kết hôn rồi phải ly hôn, không muốn con của mình trải qua những bất lực và đau khổ mà anh từng trải khi còn bé. Cho nên trước khi nắm chắc trăm phần trăm, anh sẽ không tùy tiện bắt đầu cuộc tình nào cả.
Về phần Lý Thiền Vi, không phải anh chưa từng nghĩ đến, làm chung nhiều năm như vậy, quan hệ với chị thậm chí còn gần gũi hơn hai cô em gái của mình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chị hoặc người nhà chị có thể để ý bối cảnh nhà anh thì anh không dám mơ tưởng nữa.
Ba mẹ Lý Thiền Vi là nhân viên công chức nhà nước, chị còn là con gái một trong nhà, từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Anh còn nhớ lúc chị vừa vào công ty, chỉ nói một câu là mặt sẽ đỏ, ngay cả mỗi ánh mắt hay mỗi động tác cũng đều đơn thuần, vừa nhìn đã biết là con cái sinh ra trong gia đình gia giáo. Con của những gia đình như thế sẽ có ba mẹ rất soi mói. Phải giao đứa con yêu dấu cho người ta mà, sao không được chọn một người môn đăng hộ đối?!
Nhìn Kiều Tâm Duy đi, mặc dù nhà cô là tái hôn, nhưng cũng may là gia đình hòa thuận mỹ mãn. Kiều Tâm Duy lương thiện chính trực, chăm chỉ cố gắng, không so đo không tranh giành, lúc ly hôn còn chẳng thèm cầm một đồng nào của nhà họ Giang. Tính cách và điều kiện của cô như vậy nhưng vẫn bị mẹ Giang Hạo ghét bỏ đủ điều cơ mà.
Lúc đó, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, anh ta bảo, “Anh Hạo, điều kiện của chị dâu như vậy còn bị mẹ anh ghét. Em thấy sau này tìm vợ, nhất định không thể tìm người thành phố.”
“Ha ha, cậu tìm được ai đồng ý làm vợ cậu đã rồi tính tiếp.”
Đúng vậy, không tìm thấy người đó, nói gì cũng uổng phí. Trên đường thông thoáng, suốt quãng đường lái xe, anh cũng suy nghĩ mãi, nhưng trước sau không có kết quả. Ở khía cạnh tình cảm, anh chính là một kẻ có chỉ số thông minh dưới 0. Bỗng nhiên, điện thoại nhận được một tin nhắn, anh ta liếc sơ, thấy do Kiều Tâm Duy gửi, không nhiều chữ lắm, đều rất rõ ràng, cô nhắn, “Trưởng phòng, tôi không muốn đến cuộc họp hằng năm ngày mai, có được không?” Anh ta lái chậm lại, cầm điện thoại soạn một chữ, “Được.”
Kiều Tâm Duy trả lời rất nhanh, “Cảm ơn.”
Màn đêm đen đặc, ngôi nhà lạnh lẽo, Kiều Tâm Duy ngồi trước cửa sổ sát đất, cạnh máy sưởi, cơ thể ấm áp nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
Cô đưa tay vuốt tấm kính, trong nóng ngoài lạnh, trên mặt kính có một lớp hơi nước mỏng manh. Cô lấy tay lau khô một khoảng, nhìn ra ngoài. Đèn đường còn sáng hơn bầu trời đầy sao. Tết sắp đến, có rất nhiều nhà đều treo lồng đèn đỏ ở cửa sổ, cũng dán chữ phúc đỏ thẫm hai bên cửa sổ.
Nước mắt cô lại bắt đầu vỡ đê, lúc đêm khuya tĩnh lặng, chỉ cần nhắm mắt lại là cổ sẽ nghĩ xem Giang Hạo đang ở đâu, anh có an toàn hay không.
Cô yêu người đàn ông này sâu đậm, cho dù từng bị anh vứt bỏ, cho dù anh xem quân lệnh là trên hết. Cô nghĩ rằng, nếu như được chọn lại một lần nữa, quay lại lúc ở Lâm Châu lần nữa, chỉ cần anh đến tìm, cô nhất định vẫn sẽ tha thứ cho anh. Đây là số, số do trời định, không phải do con người. Dù rất mệt nhưng cô không ngủ được. Cô đứng dậy đi tới bàn trang điểm, lấy quyển album trong ngăn kéo ra, cẩn thận lật xem. Đấy là album ảnh Giang Hạo in, anh bảo để ảnh trong máy tính không tiện, có nhiều thì in ra rồi bỏ vào album, thường xuyên lấy ra ngắm mới có ý nghĩa. Đúng vậy, ảnh phải ngắm thường xuyên.
Quyển album này gồm ba trăm tấm ảnh, mỗi tấm đều do Giang Hạo tự chụp, phần lớn là Hi Bảo, cũng có cô và người nhà.
Cô còn nhớ lúc anh chọn ảnh trong máy tính, vừa xem vừa bảo, con trai anh trời sinh là ngôi sao, không cần chỉnh ảnh cũng đẹp. Anh còn nói, Tâm Duy à, anh để ảnh đã sửa vào một thư mục, ảnh mới chụp trong một thư mục khác, đợi nhiều ảnh rồi lại in ra. Đến lúc đó cho ba mẹ anh một quyển, ba mẹ em một quyển, các ông các bà xem ảnh nhất định rất vui. Nghĩ quá nhiều, nước mắt đều đã chảy khô, nỗi nhớ nhung lại bắt đầu lan tràn.
(*) Phượng hoàng nam là từ dùng để chỉ những chàng trai xuất thân từ nông thôn, vùng sâu vùng xa, nghèo khó, cố gắng học tập và vươn lên ở thành phố lớn.