Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 308: Tranh đấu nội bộ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Lần lượt, đồng nghiệp đến ngày càng nhiều. Lục Dao, người hôm qua ở lại tăng ca đã giải đáp sự nghi ngờ của mọi người. “Là Hồng Thi làm, hôm qua cô ta và tổ trưởng Lý cãi nhau to, bọn tôi ngăn cản không được, cô ta còn gọi chú mình đến. Nhưng Phó tổng giám đốc Cát coi như biết phải trái, không những không thiên vị cô ta, còn mắng cô ta trước mặt bọn tôi. Hôm nay Hồng Thi có đi hay không cũng không chắc lắm.”

Thì ra là thế, mọi người hiểu ra, sau khi đã biết rõ tình hình, đành phải nhanh chóng quét dọn.

Buổi sáng có cuộc họp thường kỳ, tất cả mọi người của phòng Kế hoạch đều có mặt đầy đủ, mười bảy người ngồi đây hết cả phòng họp nhỏ. Hồng Thi đến2muộn năm phút. Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, cô ta xám xịt ngồi ở một góc ít chú ý nhất. Lý Thiền Vi là tổng tổ trưởng của toàn bộ phòng Kế hoạch, thực hiện điều chỉnh một vài công việc, còn đặc biệt đưa ra quy tắc cụ thể dành cho việc tăng ca.

“Nếu sau này phải làm thêm giờ sẽ thông báo trước một ngày, không có thông báo thì không cần tăng ca. Đương nhiên, nếu như anh chị chưa hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, anh chị có thể lựa chọn ở lại công ty tăng ca, hoặc là

mang về nhà làm.” Lúc nói câu này, Lý Thiền Vi còn cố tình nhìn về phía Hồng Thị. Chị ta nở nụ cười, nói tiếp. “Một vài người đừng có mà ỷ vào người thân làm chỗ dựa6mà không để tối vào mắt. Nếu anh chị nào không phục tôi thì có thể rời đi, nếu anh chị muốn ở lại bộ phận Kế hoạch thì nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hồng Thi, chỉ thấy cách ăn mặc của Hồng Thi hôm nay khác hẳn với kiểu trẻ trung xinh đẹp lúc trước. Cô ta đổi phong cách, theo kiểu tối tăm và xa cách: một chiếc kính mắt to bản che khuất nửa gương mặt, mũ lông dày màu xám, áo len màu đen, váy ngắn nhưng màu đen, tất dày màu đen, giày da đế cao nâu sẫm, rất giống mấy em gái thực tập pha trà mới vào công ty.

Thảo nào Lý Thiền Vi cười đắc ý đến như vậy.

Người ngốc nên đọc thêm nhiều7sách vào.” Lý Thiền Vi không khách sáo chút nào mà chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên. “Hồng Thi, nói cô đấy, tôi thật không biết bằng nghiên cứu sinh của cô lấy được như thế nào, đến công ty lâu như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có. Kết thúc cuộc họp cô kiểm điểm mình đàng hoàng đi. Trước khi tan làm, ngoài nhiệm vụ ra, còn phải nộp một bản báo cáo cho tôi.” Hồng Thi cúi gằm mặt, sắc mặt rất khó coi, giống như có thể bật dậy đánh nhau với Lý Thiền Vi bất cứ lúc nào. Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người, cô ta cam chịu gật đầu, ngay cả một lời giải thích cho bản thân cũng không hề có.

“Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, tan họp, mọi4người làm việc thật tốt nhé. Kiều Tâm Duy cô ở lại đây một chút.”

“Dạ, vâng.” Kiều Tâm Duy nhường những đồng nghiệp khác đi trước.

Trong phòng họp chỉ còn lại hai người họ. Lý Thiền Vi giơ tay ra hiệu. “Đóng cửa lại, cô ngồi lên trên đây.” “Vâng.” Kiều Tâm Duy làm theo.

Hai người mặt đối mặt ngồi rất gần nhau. Lý Thiền Vi ngập ngừng muốn nói lại thôi, mấy lần định mở miệng nói chuyện nhưng đều do dự, đại khái là chị ta chưa nghĩ ra mình nên nói như thế nào.

Kiều Tâm Duy thấy sự khó xử của chị ta nên hỏi: “Tổ trưởng Lý, có việc gì... khó nói sao?” Lý Thiền Vi thở dài. “Là việc liên quan đến Hồng Thi, cô cũng thấy tình trạng văn phòng hồi sáng đúng không?” Kiều Tâm Duy gật6đầu. “Ừm, có thấy, nghe đồng nghiệp nói là Hồng Thi làm” “Không sai, hôm qua cô ta khóc lóc om sòm với tôi, nói rất nhiều câu khó nghe. Câu nào câu nấy đều là chuyện cô ta không vừa ý với tôi, chỉ thiểu lật ngửa bàn làm việc lên thôi.”

“...” Mặc dù đã biết trước, nhưng chính tai nghe từ miệng người trong cuộc nói ra, cô vẫn rất kinh ngạc. “Tại sao cô ta lại như thế?”

Lý Thiền Vi đáp: “Đại khái là tích tụ trong thời gian dài. Cô ta đã không vừa ý tôi từ trước. Hôm nay cô ta còn gọi Cát Quân đến, chính là Phó tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta. Cát Quân là một con cáo già, luôn luôn nhằm vào phòng Kế hoạch của chúng ta. Ông ta sắp xếp cho cháu gái mình vào tổ Kế hoạch, vốn là muốn xếp người của ông ta vào tổ Kế hoạch, cho nên tôi vẫn luôn không dám giao công việc quan trọng cho Hồng Thi. Dự án quan trọng nào tôi cũng không cho phép mọi người thảo luận bên ngoài phòng họp. Hồng Thi vẫn cho rằng tôi không coi trọng cô ta, trên thực tế quả thật là vậy.”

Kiều Tâm Duy không hiểu hỏi: “Tại sao Phó tổng giám đốc Cát lại luôn nhằm vào phòng Kế hoạch?” Lý Thiến Vi im lặng một lát, nhíu mày và đáp: “Ông ta và Trưởng phòng Chu của chúng ta là đối thủ một mất một còn. Ông ta muốn nhổ tận gốc Trưởng phòng Chu và một vài tổ trưởng của phòng Kế hoạch, nhưng đến nay chưa làm được. Hôm qua mặc dù ở ngoài mặt Cát Quận phê bình việc Hồng Thi gây chuyện, nhưng bọn họ là người một nhà, chỉ làm dáng cho người ngoài xem. Với tình hình kiểu như ngày hôm qua, Hồng Thi chắc chắn không muốn đi làm nữa nên mới vạch mặt với tôi. Cát Quân mắng cô ta, sau khi trở về chắc chắn đã dạy dỗ cô ta lại, nếu không thì tại sao hôm nay Hồng Thi còn đến đây?...” “Tổ trưởng Lý, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, tại sao Phó tổng giám đốc Cát phải làm như vậy chứ?”. “Vốn dĩ không nên nói cho cô biết những điều này, nhưng cô là người Trưởng phòng Chu tuyển vào. Tôi thấy Trưởng phòng Chu cũng rất coi trọng cô, hẳn là cô đứng về phía Trưởng phòng Chu phải không?” “Cái này... còn phải đứng về một phía? Tổ trưởng Lý, tôi chỉ là người làm thuê, những việc đấu tranh nội bộ này, tôi không hiểu, cũng không làm.”

Lý Thiển Vi cười sự thẳng thắn của cô. “Đương nhiên, tôi cũng không muốn có làm gì, cô chỉ cần hoàn thành công việc của mình thật tốt là được. Nói cho cô những điều này là để cô hiểu biết tình hình trong văn phòng của chúng ta một chút. Cô yên tâm, Trưởng phòng Chu là một người trọng tình trọng nghĩa, bọn tôi đã đi theo anh ấy nhiều năm.”

“Da.”

Lý Thiền Vi nói tiếp: “Trưởng phòng Chu ngoài phụ trách bộ phận Kế hoạch, còn phụ trách bộ phận Tài chính của công ty. Thật ra chức vị của anh ấy tương đương với Phó tổng giám đốc Cát, lúc tranh cử Phó tổng giám đốc, tỉ lệ ủng hộ của hai người là ngang nhau. Trưởng phòng Chu chỉ thua ở tuổi tác, anh ấy kính trọng người lớn tuổi, chủ động nhường vị trí Phó tổng giám đốc cho Cát Quân. Sau khi Cát Quân lên chức, có rất nhiều khoản chi tiêu trong tay ông ta không rõ ràng. Trưởng phòng Chu quản lý bộ phận Tài chính, hiểu rất rõ sổ sách của công ty, khoản chi tiêu nào không rõ tất nhiên anh ấy phải tìm hiểu cặn kẽ. Trước sự giám sát của Trưởng phòng Chu, Cát Quân mãi vẫn không chiếm được một chút lợi lộc nào của công ty, dù có chiểm, cũng bắt ông ta nôn ra. Cho nên mấy năm nay, Cát Quân hận Trưởng phòng Chu thấu xương.”

“Dự án hợp tác với tập đoàn Viễn Đại lần này cực kì quan trọng, cô cũng biết bọn tôi xem trọng lễ ký kết vào thứ sáu tuần này đến mức nào. Bây giờ điều tôi lo lắng là, Cát Quân sẽ phá hỏng nó. Một khi để ông ta thực hiện được, đến lúc đó khi truy cứu nguyên nhân, bộ phận Kế hoạch của chúng ta chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan. Trưởng phòng Chủ gánh trọng trách, tổ một chúng ta phụ trách kế hoạch cho lễ ký kết, chắc chắn cũng trốn không thoát. Cuối cùng Kiều Tâm Duy cũng hiểu ra. “Tổ trưởng Lý, chị lo lắng Phó tổng giám đốc Cát muốn diệt chúng ta tận gốc?”

“Đúng, không sai.”

“Nhưng mà một dự án hợp tác lớn như thế, ai không hi vọng thành công chứ? Phó tổng giám đốc Cát đầu đến mức phải phá hủy nó?” “Khó nói lắm, dự án hợp tác lần này không thành công có thể có lần sau, Cát Quân sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đánh bại Trưởng phòng Chu.” Ngay lập tức tâm trạng của Kiều Tâm Duy trở nên cực kì nghiêm trọng, giống như một người lính mới nhận được nhiệm vụ bí mật của chỉ huy, có cảm giác sứ mệnh, có cảm giác được xem trọng, có cảm giác vinh dự, đồng thời cũng rất lo lắng. “Vậy chị cần tôi làm gì?”

“Cô đã xem kế hoạch cụ thể rồi, những cái trong yêu và thứ yếu cô cũng hiểu hết. Tôi hi vọng cô có thể dồn hết sức lực trông chừng kĩ từng chi tiết nhỏ. Đương nhiên, tôi cũng sẽ quan sát kĩ càng, chỉ là thêm một người tăng thêm một phần lực. Tôi nghĩ cô cũng không muốn cuốn gói chạy lấy người sau khi xảy ra vấn đề đúng không? Cô là người Trưởng phòng Chu tuyển vào, nếu anh ấy xảy ra chuyện, cô cảm thấy cô có thể tiếp tục ở lại đây không?”

Kiều Tâm Duy biết rõ quan hệ lợi hại, đấu tranh nội bộ trong tập đoàn lớn là một trận chiến không có khói thuốc súng. Cổ bộc lộ thái độ chuẩn bị chiến đấu, trịnh trọng gật đầu.

Khoảng hai giờ chiều, Kiều Tâm Duy đang làm việc, cô giáo Trương ở nhà trẻ bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô. Nếu không có việc gì, cô giáo Trương sẽ không gọi cho cô, trừ khi là Hi Bảo xảy ra chuyện. Kiều Tâm Duy lo lắng nhận cuộc gọi. “A lô, cô giáo Trương?”

Đầu bên kia điện thoại, cô giáo Trương vội vàng hấp tấp nói: “Cô Giang, cô mau tới nhà trẻ, Hi Bảo ngủ trưa dậy đột nhiên bị sốt, điện thoại anh Giang thì tắt máy, tôi chỉ có thể gọi cho cô.” “Cái gì? Hi Bảo bị sốt ư? Được được, tôi lập tức đến đó.” Vừa tắt điện thoại, Kiều Tâm Duy cầm túi xách lên. “Thẩm Ngôn Thanh, anh xin nghỉ với tổ trưởng Lý giúp tôi, con tôi ở nhà trẻ bị sốt. Tôi phải mau chóng đến xem thử.” Thấy bộ dạng lòng nóng như lửa đốt của cô, Thẩm Ngôn Thanh đồng ý ngay, “Ừ, được.” Hồng Thi vẫn giữ im lặng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn Kiều Tâm Duy. Bệnh viện luôn luôn kín người hết chỗ, đặc biệt là bệnh viện nhi. Kiều Tâm Duy bể Hi Bảo vội vã chạy đến phòng cấp cứu của khoa nhi. “Y tá, con tôi đang phát sốt, có thể...”

“Qua bên kia đăng ký.” Y tá dường như cũng thấy nhiều lần, lời nói có vẻ rất lạnh nhạt.

Kiều Tâm Duy nhìn đâu đâu cũng là người đang xếp hàng trong hành lang, ngay cả những cửa sổ đăng ký cũng đều đứng một hàng dài, đều là người lớn đưa con đến khám bệnh, ai cũng rất sốt ruột. “Y tá, có thể tạo điều kiện được không, con tôi đã sốt hôn mê rồi, cô xem... Hi Bảo, Hi Bảo, tỉnh lại, con có nghe thấy mẹ nói chuyện không?”

Hi Bảo không có bất cứ phản ứng nào, hai mắt nhắm nghiền dựa vào vai cô, hơi hé miệng, tiếng hít thở rất lớn, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên vì sốt cao.

Y tá thấy thế, chỉ nói: “Thôi vậy đi, tôi sẽ đăng kí cho cô một số thứ tự ở đây, cô điền tờ đơn này, chú ý màn hình, đến lượt tôi sẽ gọi cô.”

Kiều Tâm Duy vô cùng biết ơn. “Dạ, được, cảm ơn y tá.”

Vốn dĩ tưởng rằng đăng kí số thứ tự sẽ nhanh chóng được gặp bác sĩ, tuy nhiên, tên Hi Bảo cũng không có trên màn hình. Cô nhìn rất nhiều người chen chúc trong đại sảnh, rồi lại nhìn con mình đang thoi thóp. Gọi cho Giang Hạo nhưng anh vẫn tắt máy. Lòng cô rối như tơ vò, bất lực, mờ mịt, lo lắng, còn có sợ hãi.