*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng thang máy xuống đến dưới lầu, Kiều Tâm Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc cô nói những lời này trở nên rất tự tin, trong lòng có một sự kiên định và kiêu hãnh kỳ lạ. Với cô mà nói, công việc đã trở thành một loại phụ thuộc. Có, càng tốt, không có, cũng sẽ không sao cả. Cô có thể không hoàn toàn dựa vào Giang Hạo, nhưng Giang Hạo trước sau vẫn là hậu thuẫn kiên cố của cô, cũng là niềm tự hào của cô.
Ra khỏi cửa chính của tập đoàn đầu tư Thịnh Thế, cả người Kiều Tâm Duy nhẹ nhàng. Hôm nay là lần đầu cô cảm2thấy nhẹ nhàng nhất từ khi đi làm tới nay. Cô có cảm giác chân chính được đón nhận, chân chính được hòa nhập. Quay đầu lại nhìn tòa nhà cao rộng của tập đoàn, được cảnh mặt trời lặn làm nổi bật, tòa nhà đồ sộ mà lộng lẫy, bức tường thủy tinh phản chiếu ánh hoàng hôn vàng, nóc nhà chọc thẳng tận trời, cao không thấy đỉnh.
Nhưng hoàng hôn ở Lâm Châu càng tinh khiết hơn, mặt trời lặn ở Lâm Châu càng đẹp hơn.
Tiếng còi ô tô “bíp bíp” ngắt ngang nỗi niềm cảm khái của cô. Cô theo tiếng nhìn lại, thấy A Nặc và Tiểu Chi đang vẫy tay với cô qua cửa sổ xe. Cô vui6vẻ, trở về lâu như vậy, cô vẫn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ lại tìm tới cô trước tiên.
Thực tế, cũng không phải cô không muốn tìm A Nặc và Tiểu Chi. Chẳng qua lúc trước cô đi dứt khoát như vậy, gần như cắt đứt liên hệ với mọi người, ba năm kia cũng không tìm họ. Lần này trở về, cô không biết mình nên đối mặt với họ thế nào.
A Nặc lái xe, Tiểu Chi và cô cùng ngồi sóng vai ở ghế sau. Suốt đường xe đi rồi dừng, không khí trong xe hơi xấu hổ, trừ tiếng nhạc đang phát ra trong radio trên ô tô, không có âm thanh nào khác. A Nặc lái xe7vào một hẻm nhỏ, cuối con hẻm có một quán cà phê, trang trí bên ngoài cổ xưa mà lại độc đáo, cực kỳ có hương vị. Xe vừa chạy vào, bảo vệ ở cửa lập tức bỏ trụ giữ chỗ đậu xe đi, còn ân cần chỉ hướng giúp A Nặc de xe vào chỗ đậu. “Phục vụ ở đây đúng là tốt quá nhỉ” Kiều Tâm Duy không biết nói gì nên tìm đại một chuyện. Tiểu Chị nói: “Phải rồi, đây chính là bà chủ Lưu của họ mà.”
Kiều Tâm Duy kinh ngạc nhìn thoáng qua A Nặc. A Nặc rốt cuộc đã thực hiện được mơ ước thời đại học, mở một quán cà phê thuộc về chính mình,4không phải để phục vụ cho số đông, chỉ để tự mình tận hưởng.
Xuống xe, A Nặc chủ động níu cánh tay của Tiểu Chi nói: “Bà cô ơi bà kiềm chế chút đi.”
Lúc này Kiều Tâm Duy mới phát hiện, bụng của Tiểu Chi hơi phồng lên. Vừa rồi ở trong xe cô đã cảm thấy Tiểu Chi mượt mà hơn so với trước kia không ít, hóa ra là có thai.
Kiều Tâm Duy vẫn sững sờ tại chỗ, Á Nặc quay đầu lại nói: “Không phải cậu lại muốn thừa lúc bọn mình không chú ý mà rời đi chứ?”
Xem ra A Nặc còn đang giận vì năm đó cô không từ mà biệt cùng với thời gian dài cắt đứt6liên lạc đây, cô vội vàng bước lên theo, “Không đâu, mình không thể đâu.”
Đẩy cửa quán cà phê ra, một đợt mùi hương thoang thoảng thấm người bay vào mũi. Ngửi sơ hình như là mùi hoa quế, ngửi kĩ hơn, lại giống như mùi hoa đinh hương, rất độc đáo. Ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu nghiêng nghiêng vào hẻm nhỏ. Cũng chỉ qua vài phút, hoàng hôn từ phía trước chiếu vào cửa, cửa chính bằng thủy tinh hắt xuống khắp mặt đất những hình bóng hư ảo tinh xảo, đẹp như tranh vẽ.
Quán cà phê tọa lạc ở nơi náo nhiệt, mà con hẻm phía trước lại ngăn cách mất sự hối hả và nhộn nhịp, khiến cho nơi này trở thành một điểm đến được trời ưu ái, yên tĩnh trong chốn ồn ào. Quán cà phê mang phong cách thiên về Địa Trung Hải, đây là phong cách A Nặc thích nhất.
Những chiếc đèn chùm kiểu châu u, những bức tường đá độc đáo, bên cửa sổ còn có một cây đàn dương cầm hình tam giác, phong cách lập tức được nâng tầm lên một tầng. Tranh sơn dầu được bố trí gần như khắp nơi đều có thể nhìn thấy, bốn chữ “Gác nhỏ trong gió” rực rỡ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, được bao quanh bởi nhiều tầng hoa tươi và đèn neon, không kiêu ngạo, không thô tục, ngược lại lắng đọng ra một loại khí chất tĩnh lặng.
Không thể không nhắc đến chính là, tận cùng bên trong quán cà phê có một chỗ có phong cách khác một trời một vực với nơi khác, ở đó có một giá sách lớn, bên trên đều là tiểu thuyết các loại. Chỉ một điểm này đã làm người yêu sách cảm thấy nhàn nhã thích thú.
A Nặc dẫn các cổ đi tới chỗ ngồi trước giá sách, mặt trời chiều ngả về tây, ngoài cửa đã yên tĩnh lại, mà ánh sáng phản chiếu từ cửa kính vừa vặn có thể bắt đến vị trí trước kệ sách. Đây là sự khéo léo độc đáo mà A Nặc cố ý xếp đặt.
Rất khó tưởng tượng, một cô gái sôi nổi hừng hực trước kia, một người có thể vì tình yêu xa rời quê hương vứt bỏ tất cả, rồi sau đó lại tạo nên một sự nghiệp lớn trong công việc, thế mà giờ lại có thể bình lặng, lựa chọn một góc yên tĩnh như vậy, để càng nở rộ xán lạn hơn. Trước giờ điểm tĩnh đều không phải là nét tính cách để hình dung A Nặc. Tuy nhiên hôm nay, Kiều Tâm Duy lại thấy được A Nặc hoàn toàn không giống trước kia. A Nặc của hôm nay, trong điềm tĩnh lộ ra trí tuệ, trong hài lòng lộ ra thản nhiên, mà phần thản nhiên này, là điều mà người ở chốn phồn hoa đô thị khuyết thiếu nhiều nhất.
“Ngồi đi, cậu nếm thử cà phê mới nhất mà quán của mình nghiên cứu chế tạo ra nhé.” A Nặc nhìn Kiều Tâm Duy nói.
“Ừ, được.”
“Còn cậu, vẫn ngoan ngoãn uống sữa bò đi.” Tiểu Chi nhăn mặt, cực lực tranh thủ, “Mình cũng muốn nếm thử cà phê mới, mình có thể cho cậu ý kiến mà. A Nặc, thi thoảng mình uống một chút cà phê không sao đâu.”
A Nặc cười, kiên trì nói: “Không bằng cậu thương lượng thử với Trương Viễn nhà cậu đi. Nếu anh ta đồng ý, vậy nhất định mình cũng đồng ý.”
Tiểu Chi mếu máo, giống một đứa bé tham ăn không chiếm được đồ ăn mình thích, “Hừ” một tiếng, cô dùng hai tay chống cằm, tỏ vẻ không vui. Kiều Tâm Duy không kiềm được phải nở nụ cười. Phụ nữ mang thai cần được thông cảm nhiều một chút, thừa dịp A Nặc xoay người, cô thò lại gần nói: “Tiểu Chi, lát nữa mình sẽ cho cậu nếm thử, nếm một giọt.” “... Được đó Tâm Duy, cả cậu cũng chơi xỏ mình?!” “Ha ha ha ha, được rồi, nói đùa thôi mà. Bây giờ ăn uống gì đó cậu phải đặc biệt chú ý. Cà phê không tốt đối với con, vì con cậu nhẫn nại một chút đi.”
A Nặc nói mấy câu với cậu em ở quầy pha chế rồi lập tức quay lại, cô nói: “Kiều Tâm Duy, cậu chỉ biết nói người khác sao không biết nói chính mình. Một mình cậu mang thai mà bỏ đi như vậy, lá gan cũng lớn thật đấy, mình bái phục cậu quá.”
Kiều Tâm Duy không có lời gì để nói, “Mình xin lỗi mà, mình cũng có nỗi khổ, thật sự rất xin lỗi.”
“Cậu có lỗi với bọn mình. Không từ mà biệt khiến bọn mình lo lắng còn chưa tính, cậu còn không thèm liên hệ với bọn mình nữa, cậu không coi bọn mình là bạn bè đúng không? Loại dân thường như bọn mình, không xứng làm bạn bè với tiên nữ như cậu đúng không?” A Nặc nổi thói xấu, vẫn nóng tính như trước kia.
Kiều Tâm Duy tỏ vẻ hối lỗi. Nếu bị A Nặc mắng vài câu là có thể được bọn họ tha thứ, cô sẵn lòng chịu mắng. Tiểu Chi khuyên giải: “A Nặc, ít nói vài cầu đi, đều đã qua rồi. Không phải bây giờ Tâm Duy đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, cô ấy trở về cũng không muốn liên hệ với chúng ta.”
Kiều Tâm Duy càng cảm thấy có lỗi. Sau khi trở về vội vàng xử lý quan hệ với Giang Hạo, vội vàng chăm sóc con, lại vội vàng làm việc, vội vàng thích ứng với môi trường sống nhanh chóng mà lại bức bối ở Đô Thành. Đối với hai người bạn, cô thật sự rất có lỗi.
“Chỉ nói xin lỗi có ích lợi gì? Ít nhất phải mời chầu này.” A Nặc đổi giọng, đã xả hết oán giận ra rồi, không đành lòng trách Kiều Tâm Duy nữa. Trong lòng Kiều Tâm Duy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, áy náy, cảm động, nhớ nhung, các loại cảm xúc cùng lúc ập đến, lập tức nước mắt lưng tròng, “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Thời gian ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Cô rời đi ba năm, từ một người phụ nữ bình thường đã ly hôn và thất nghiệp đến một người mẹ toàn năng chuyên nghiệp, mà A Nặc và Tiểu Chi ở Đô Thành cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. A Nặc từ bỏ công việc có mức lương cao, cô nói không muốn ngày qua ngày lặp lại công việc một cách máy móc, vì thế mở quán cà phê này. Đặng Tiểu Chi và Trương Viễn, trải qua vài lần chia tay rồi hợp lại, cuối cùng không lâu trước đây đã kết hôn. Hiện giờ, Tiểu Chi đã mang thai bốn tháng, ngày sinh dự tính vào đầu mùa hè sang năm.
Nói đến việc chia tay rồi hợp lại của Tiểu Chi và Trương Viễn, đó cũng là một khúc tình ca vừa xuất sắc vừa bi tráng. “Cuối cùng, bà già kia vẫn nể tình cháu trai mà đồng ý chuyện kết hôn của hai người họ. Haiz, mấy người làm mẹ chồng đó, sao lại cổ hủ như vậy chứ?!” A Nặc kể lại đơn giản một lượt quá trình Tiểu Chi đấu trí đầu dùng với mẹ của Trương Viễn, sinh động như thật.
Kiều Tâm Duy: “Trước kia không phải khá tốt sao, sao nói đến kết hôn là thay đổi: Quá dối trá.”
Tiểu Chi: “Trước kia bà ấy cho rằng con trai bà ấy chỉ yêu đương với mình thôi. Về sau con trai bà ấy nói muốn cưới mình, nên bà ấy không muốn. Bà ấy điều tra người trong nhà mình đến từng sợi lông, cảm thấy nhà mình không giúp được con trai bà ấy. Bà ấy cảm thấy mình chỉ biết làm liên lụy con trai bà ấy thôi.”
A Nặc: “Cái này gọi là quá tự luyến, cũng chỉ có mấy người làm mẹ mới xem con trai mình là con cưng của trời, cao vút không với tới.”
Kiều Tâm Duy mím môi cười, “Cái này đúng thật mà, mình cũng cảm thấy con trai mình là đứa trẻ thông minh nhất đáng yêu nhất trên đời, ha ha ha ha.” Cô nhẹ nhàng khẽ vuốt ve bụng của Tiểu Chi và nói, “Không lâu sau này, cậu cũng sẽ có loại cảm giác đó. Mặc kệ con có đẹp hay xấu, cậu đều sẽ cảm thấy như vậy.”
Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn hoàn toàn, đèn neon lập lòe bắt đầu diễn tấu khúc nhạc về đêm. Khách khứa của quán cà phê cũng dần dần nhiều lên. “Ấy da mình đã quên nói với Giang Hạo mình đi cùng với các cậu.” Kiều Tâm Duy vội vội vàng vàng lấy di động ra. A Nặc lại tươi cười nói: “Yên tâm, là Giang Hạo tim mình. Lần này là buổi tụ họp của ba người chúng ta. Chờ lần sau, mình muốn gặp đứa con nuôi thông minh nhất đáng yêu nhất trên đời kia của mình.”
Hóa ra là Giang Hạo sắp xếp. Anh biết cô nhớ các bạn, anh cũng hiểu cô không biết phải đối mặt với các bạn như thế nào, cho nên tự mình tìm A Nặc, để A Nặc và Tiểu Chi chủ động tới tìm cô. Trong lòng Kiều Tâm Duy lại nhiều thêm một phần cảm kích đối với anh.