*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ ơi.” Tại Hi ngồi trên ghế dựa an toàn vừa nhìn thấy mẹ thì vui vẻ gọi to, “Mẹ ơi mẹ, hôm nay cô giáo Hoàng dạy bọn con đọc thơ Đường, con đọc thuộc nhanh nhất.” Bé học được điều gì mới, luôn muốn khoe ở trước mặt mẹ một chút. Kiều Tâm Duy ngồi vào ghế phía sau rồi nói: “Vậy con đọc cho mẹ nghe thử xem.” “Mặt trời đã khuất non cao, sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi, muốn xem ngàn dặm xa xôi, hãy lên tầng nữa trông vời nước non, đọc xong rồi ạ.” (*) Bài thơ Đăng Quán Tước lâu (Lên lầu Quán Tước) của Vương Chi Hoán, bản dịch của Trần Trọng San.
Kiều Tâm Duy nâng khuôn mặt nhỏ của Tại Hi lên, tiến2lại gần hôn một cái, “Cục cưng giỏi quá.”
Giang Hạo lái xe chầm chậm, hiện tại là giờ cao điểm tan tầm, đúng vào lúc đông đúc. Anh lái xe lên phía trước, làn xe bên cạnh có một chiếc xe màu trắng chạy song song với xe anh, anh quay đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy Chu Tử Duệ ở ghế điều khiển đang vẫy tay chào mình, ánh mắt của anh hơi đảo ra sau, thuận thể nâng cửa kính xe lên, “Chất lượng không khí hôm nay tệ thật, haiz, môi trường thế này, nên làm gì mới được đây?!” Anh nói mà lòng tràn đầy lo lắng.
Kiều Tâm Duy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lượng xe cộ trên đường rất lớn, mỗi một chiếc xe đều nhả ra khỏi xe,6cô sờ trán Tại Hi, cũng rất lo âu, “Đúng vậy, về sau ra ngoài phải mang khẩu trang, mấy ngày nay cổ họng em cũng không thoải mái, người lớn đều chịu không nổi thời tiết này, huống chi là trẻ con.”
Giang Hạo quan tâm nói: “Nhất định là em bị nóng trong người rồi, về nhà sẽ nấu ít hoa cúc đường phèn cho em.” “Được đó, Hi Bảo cũng uống một ít.” “Đúng rồi, sao ngày nào công ty các em cũng tăng ca thể: Cuối năm rất bận ư?”
Nói đến việc này, Kiều Tâm Duy lại nhíu mày, “Không có, tất cả công việc đều có thể làm xong trong thời gian đi làm, không có bất kỳ thông báo tăng ca nào cả, nhưng tất cả mọi người đều rất7tự giác tăng ca. Hôm nay em tan sở đúng giờ, tất cả mọi người nhìn em rất kinh ngạc, giống như em đã làm chuyện gì đáng chém ngàn dao ấy.”
Giao thông kẹt cứng, xe đi chốc chốc lại dừng, Giang Hạo ít nhiều hơi bực bội, “Nếu làm việc không vui vẻ thì đừng làm nữa, nhà của chúng ta không thiếu chút tiền lương này của em.” “Đâu có không vui đâu, đi làm không chỉ riêng và tiền lương, còn là để làm phong phú bản thân, phụ nữ vẫn phải có một phần sự nghiệp. Hi Bảo, con nói đúng không? Có thích mẹ ăn mặc thế này không?”
Tại Hi gật đầu, giơ ngón tay cái lên nói: “Mẹ mặc đồ vest siêu đẹp luôn.”
“Ha ha, cục cưng ngoan quá,4mẹ yêu con muốn chết.” Giang Hạo vốn hơi giận dỗi, nhưng nghe được cuộc đối thoại đáng yêu của hai mẹ con cô, anh đầu hàng trong nháy mắt. Đối mặt với con trai, đối mặt với vợ, anh đúng là không thể giận nổi mà. Sắc trời dần tối, lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến biệt thự nhà họ Giang. Trời lạnh giá thế này, Lâm Thái Âm khoác áo khoác lông thú đẹp đẽ quý giá đứng ở cửa ngóng chờ, cháu trai cưng của bà đang tới, bà nhớ bé gần chết.
“Mẹ, sao mẹ lại đứng ở bên ngoài?” “Mẹ sốt ruột mà, A Hạo, một giờ trước hỏi con con nói ra khỏi cửa rồi, sao giờ mới đến?!”
“Kẹt xe ạ.” Xe từ từ chạy vào sân,6cửa xe vừa mở ra, giọng nói trong trẻo của Tại Hi đã cất lên, “Bà nội, bà nội, cháu tới rồi.” “Ôi, Hi Bảo, ông nội bà nội đều nhớ cháu muốn chết, cả ngày mong ngóng cháu tới.” Lâm Thái Âm không hề nghĩ ngợi liền cởi áo khoác ra khoác lên cho Tại Hi, “Hi Bảo, bà nội ôm cháu vào nhé, bên ngoài này gió lớn quá, cũng không thể để cháu ngoan của bà bị lạnh cóng được.” Kiều Tâm Duy và Giang Hạo liếc nhau, thì thầm nói: “Mẹ anh vì Hi Bảo, đúng là liều thật.” Cô khép chặt quần áo, “Hiện giờ nhiệt độ đang là âm 7 độ đấy.”
Giang Hạo tươi cười, “Đó là cháu ruột của mẹ mà.” Vào tới trong nhà, máy sưởi đủ đầy hong toàn bộ mỗi một góc phòng đều ấm áp như mùa xuân. Phòng khách lại có thêm một chiếc xe, nạp điện, bốn bánh, còn là xe hai cửa. Kiều Tâm Duy nhìn mà choáng váng, Tại Hi nhìn mà mắt nở hoa.
Mới cởi áo khoác dày ra, Tại Hi đã như kẻ điện chạy về phía thế giới xe mini, “Woah, woah, woah, đẹp quá đi!” Ba tiếng woah liên tiếp cũng không đủ để diễn tả sự yêu thích của bé đối với xe. Giang Chí Trung vốn đang ngồi trên ghế sofa, Tại Hi vừa đến, ông cũng trở nên phấn chấn tinh thần, “Hi Bảo à, ông nội dạy cháu lái xe được không?” “Dạ dạ dạ.” Tại Hi vui không thể vui hơn. Vì thế, một già một trẻ ở đó bắt đầu chơi, nhìn Hi Bảo khởi động xe, Giang Chí Trung rất tự tin nói: “Tay lái đánh sang trái, đúng đúng đúng... Lệch sang phải quá rồi, đừng đâm vào tường... Chậm một chút chậm một chút, rồi, đường thẳng là có thể nhấn ga... Ôi chao, Hi Bảo của nhà chúng ta đúng là một thiên tài nhỏ, vừa học đã biết lái rồi.” Tại Hi rất tự mãn, nhao nhao ồn ào với mẹ, “Mẹ ơi mẹ, xe của mẹ mẹ không lái, để cho con lái đi, ngày mai con lái xe đưa mẹ đi làm.”
Đầu Kiều Tâm Duy đầy vạch đen, nói cho bé một sự thật rất tàn khốc, “Nhưng xe của người lớn con không lại được, con chỉ có thể lái xe của trẻ con thôi.”
Tại Hi lại bật ra một câu kinh người, “Vậy con lái xe nhỏ của con chở mẹ đi làm, mẹ ngồi lên đi, ngồi cùng với con.” “Cục cưng ơi, chỗ ngồi nhỏ quá, mẹ không ngồi lọt.” “Ồ, được rồi, vậy mẹ chạy đuổi theo sau con.”
Giang Hạo đã nhịn không nổi đứng phía sau ôm bụng cười to, Kiều Tâm Duy quay đầu lại trừng mắt lườm anh. Anh chạy tới đuổi theo phía sau Tại Hi, còn vừa đuổi vừa nói: “Hế, thế này tốt quá đi, chạy bộ vừa hay tập thể dục luôn.”
Tại Hi lái một lúc là nắm bắt được điểm chính yếu, cũng may tốc độ của loại xe hơi đồ chơi này cũng không nhanh, bằng không toàn bộ phòng khách cũng không đủ cho bé phá. Trong phòng bếp bay ra từng đợt mùi thơm, người giúp việc đã chuẩn bị xong những món ăn ngon lành. Tại Hi vừa có đồ chơi mới, lại thích thú như vậy, bé ngồi trên xe không chịu xuống.
Kiều Tâm Duy nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Hi Bảo, ăn cơm. Muốn chơi cũng được, cơm nước xong rồi lại chơi.”
Hai tay Tại Hìnắm chặt vô lăng, đôi mắt nhỏ lưu luyến nhìn xe, bé bắt đầu cò kè mặc cả, “Mẹ ơi, con chơi thêm lát nữa được không? Mười phút, chỉ mười phút thôi.”
“Không được, sắp ăn cơm rồi.” Lâm Thái Ấm ở bên thấy thế thì nói: “Không sao, không sao, Hi Bảo cháu cứ ngồi ở trong xe chơi, bà nội đút cho cháu ăn.” Kiều Tâm Duy quyết đoán cự tuyệt, “Không được, mẹ, thói quen này không tốt, ăn cơm nhất định phải ngồi vào bàn.” “Hi Bảo còn nhỏ, mê chơi là bẩm sinh. Mẹ đút được mà, không phiền đến con, con ngồi ăn là được không cần phải xen vào.” “...” Kiều Tâm Duy không muốn khơi dậy tranh chấp với mẹ chồng, nhưng càng không muốn con trai tạo thành thói quen xấu. Cô chỉ đành cố gắng đưa mắt ra hiệu với Giang Hạo, vào những lúc thế này, chỉ có thể đẩy Giang Hạo ra. Giang Hạo tươi cười, khuỵu người xuống nhìn con trai, bình tĩnh nói một cách dịu dàng: “Hi Bảo, nếu con vừa chơi vừa để bà nội đút cơm ăn, thế chẳng phải bà nội sẽ đói bụng sao? Còn nữa, cho tới bây giờ ba và mẹ không hề dạy con vừa chơi vừa ăn cơm, cô giáo Hoàng ở nhà trẻ chắc chắn cũng không dạy con như vậy.” Tại Hi gục gặc đầu, “Hình như... phải.” Giang Hạo lại nói: “Ăn cơm phải tập trung, lái xe cũng phải tập trung, lúc ba lái xe cũng không ăn cơm mà. Hi Bảo ăn cơm trước, ăn xong rồi lại chơi, con xem bên kia, có tôm có cá có thịt, rất ngon.” Lực chú ý của Tại Hi được chuyển đến trên bàn cơm thành công, ngửi mùi hương kia thật sự rất thơm, bụng cũng rất đói. Vì thế, Giang Hạo đường hoàng đế Tại Hi lên, “Đi, chúng ta ăn cơm nào.” Kiều Tâm Duy đi theo sát. Lâm Thái Âm thầm rầu rĩ, bà muốn thân thiết với cháu trai nhiều thêm, đút cơm cũng không cho, thật là nhỏ mọn, bà ta trừng mắt lườm sau lưng Kiều Tâm Duy.
Trong bữa cơm, Tại Hi lại bắt đầu khoe, “Ông nội bà nội, hôm nay cô giáo Hoàng dạy bọn cháu đọc thơ Đường, cháu đọc thuộc nhanh nhất, cháu đọc cho ông bà nghe nha.” Bé đắc ý gần chết, ra sức khoe khoang, “Mặt trời đã khuất non cao, sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi, muốn xem ngàn dặm xa xôi, hãy lên tầng nữa trông vời nước non.”
Tất cả mọi người đều vỗ tay, sôi nổi khen ngợi, Tại Hi càng đắc ý, nhịn không được khoe khoang, “Cháu còn biết đọc một bài khác. Cỏ, trên đồng cỏ bời bời, hàng năm úa lại tươi, lửa đồng đốt không xuể, lửa đồng đốt không xuể, lửa đống đột không xuể*..”
(*) Bài thơ “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” (Phú đắc: tiễn biệt cỏ trên thảo nguyên) của Bạch Cư Dị, bản dịch của Lê Nguyễn Lưu.
Kiều Tâm Duy đỡ trán lau mồ hôi, ôi, sao lại không biết được khen thì thu bớt lại chứ?! Cô nhắc nhở, “Gió xuân.”
“A, là gió xuân lại sinh sôi.” Đôi mắt nhỏ sáng lên, tích cực chớp. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, cả căn nhà đều tràn ngập tiếng cười tiếng nói. Đây là cảnh tuyệt đối sẽ không xuất hiện lúc bình thường chỉ có hai người già ở nhà.
***
Mấy ngày liên tiếp, Kiều Tâm Duy đều tan làm đúng giờ. Cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, cô đã hoàn thành hết việc Lý Thiến Vi giao, thế nên cô tan làm đúng giờ, Lý Thiền Vi cũng không nói gì thêm.
Tuy nhiên, điều này khiến Hồng Thi cùng tổ cực kỳ bất mãn.
Hôm ấy, lại đến giờ tan tầm, Kiều Tâm Duy cầm lấy túi đang định đi, Hồng Thi đột nhiên cản đường cô, “Kiều Tâm Duy, tất cả mọi người đều đang tăng ca, sao cô không biết xấu hổ mà tan làm trước hả?”
Kiều Tâm Duy chỉ ăn ngay nói thật, “Nhiệm vụ hôm nay tôi đã làm xong, ở lại cũng không có việc gì làm mà.”
“Tôi có công việc này, bên Trịnh Đào cũng có, chỗ Thẩm Ngôn Thanh cũng có công việc kia, sao cô không hỏi chúng tôi xem chứ?”
Kiều Tâm Duy cảm nhận được rõ ràng lửa đạn rầm rộ của Hồng Thi, cô đành phải nhường một bước, quay lại hỏi: “Trịnh Đào, Thẩm Ngôn Thanh, các anh có việc gì cần tôi làm không?”
“Không có.” “Không có.” Hai người trăm miệng một lời đáp lại. Hồng Thi càng tức, cao giọng nói: “Kiều Tâm Duy, chúng ta ở chung một tổ, không phải chúng ta nên cùng tiến lùi, cùng cố gắng sao? Tiền thưởng cuối tháng là dựa theo thành tích để phát, cứ như vậy sẽ làm liên lụy toàn bộ tổ chúng ta, cô không cần tiền thưởng nhưng chúng tôi cần.”
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, xem ra hôm nay không thể không có cuộc chiến thị phi rồi. Cô cũng không phải là kẻ tay mơ hay bánh bao sáu năm trước vừa mới bước vào chốn công sở. Cô ưỡn ngực, nói ra những lời vẫn luôn giấu ở đáy lòng.