*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nên khi được tuyển vào, cô lại ngạc nhiên vô cùng: “Thịnh Thế ở XX phải không?”
“Đúng thế, không sai, bây giờ chỉ có một Thịnh Thế ở thành phố thôi, tương lai thì không chắc. Cô là Kiều Tâm Duy đúng không? Cô đến phỏng vấn mà không biết à?”
Kiều Tâm Duy lúng túng cười: “Haha, xin lỗi, vì tôi ngạc nhiên quá thôi, thứ hai phải không ạ? Được, tôi sẽ đến.”
Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy vui vẻ đứng dậy, nhảy từ sofa sang thảm làm Tại Hi đang ngồi chơi trên thảm giật mình: “Haha, Hi Bảo, mẹ tìm được việc làm rồi.” Tại Hi bình tĩnh hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không uống thuốc à?” Giang Hạo bật cười, Kiều Tâm Duy đá chân anh một cái: “Anh cười cái gì? Hi Bảo2này, mẹ kiếm được việc rồi, phải vui cho mẹ chứ.” Tại Hi gật đầu: “Vui chứ, mẹ đi làm cẩn thận, con sẽ ngoan mà.” Từ khi Tại Hi hiểu chuyện đến giờ thì cũng biết mẹ phải đi làm kiếm tiền, mà bé phải ngoan thì mẹ mới yên tâm làm việc được. “Ừ, ngoan lắm, cảm ơn con đã ủng hộ, mẹ rất vui.” Giang Hạo nhìn hai mẹ con, nở nụ cười: “Không ngờ có việc làm lại khiến em vui như vậy.” “Đương nhiên rồi, đây là khẳng định với năng lực của tôi, anh biết không, hôm đi phỏng vấn, tôi là người có điều kiện kém nhất. Tôi nghĩ lãnh đạo của Thịnh Thế tuyển tôi là vì dự án tôi đã từng làm, họ xem trọng năng lực của người đó.”
“Thể6chúc mừng em đã tìm được việc.”
“Cảm ơn.”
Giang Hạo vui vẻ nhìn hai mẹ con chơi đùa trên thảm, anh thấy được nụ cười tự tin trên mặt cô, Kiều Tâm Duy có chút kiêu ngạo và tự tin kia đã trở lại, anh yêu cô như vậy, có tính cách và chủ kiến, có thể tiến cũng có thể lùi.
Không biết từ khi nào, ngày lễ ở nước ngoài lại được xem trọng hơn ngày lễ truyền thống Trung Quốc. Màn đêm buông xuống, trên đường giăng đầy đèn màu và cây thông, nơi nào cũng có bài hát Giáng Sinh, người đồng tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Kiều Tâm Duy đang cắt cam ở bếp, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phố chợ gần đây rất đông đúc, cả đường sáng rực như rồng phun lửa, còn3sáng sủa hơn ngày thường. Lúc chiều, cả nhà họ đã ra ngoài chơi đùa, tối thì không tham gia sự náo nhiệt kia nữa.
Lúc chiều đi dạo phố, Giang Hạo không chỉ mua đồ cho Tại Hi mà còn mua cho cô nữa. Vì sắp đi làm ở công ty lớn nên cô phải có vài bộ đồ công sở, thế nên cô không để ý mà nhận ngay. Giang Hạo đang làm cây thông, đây là anh mua cho Tại Hi, một người đàn ông chỉ biết đến lễ Tết và Trung Thu lại mua cây thông về trồng khiến cô cũng say luôn rồi.
Tại Hi ngồi trong đống quà, đây là chiến lợi phẩm của bé lúc dạo phố chiều nay, có rất nhiều món quà là Giang Hạo mua. “Được rồi.” Giang Hạo bấm nút,9đèn màu trên cây thông sáng lên: “Hi Bảo, đẹp không?” Tại Hi vui vẻ đứng dậy, chạy quanh cây thông: “Đẹp, ba ơi, lúc trước con chỉ thấy nó trên TV thôi, ba ơi, con có thể cầu nguyện được không?” “Được chứ.” Tại Hi dừng lại, nhìn ba hỏi: “Ba, lời cầu nguyện của con có thành hiện thực không?”
“Có thể.” Giang Hạo ngồi xuống, nhìn vào mắt bé: “Hi Bảo có nguyện vọng gì thì cứ nói với cây thông, sẽ thực hiện được.”
Tại Hi tin thật, bé chắp tay lại, thành kính nói với cây thông: “Con hi vọng ba mẹ sẽ ở cạnh con mãi mãi.” Giang Hạo nói: “Điều ước này sẽ thực hiện được.” “Còn nữa, con hi vọng mình thành một đứa trẻ dũng cảm.”
Giang Hạo bể bé lên đùi, chậm4rãi nói: “Hi Bảo muốn làm đứa trẻ dũng cảm à? Ai ui, hơi khó đó, con còn không dám ngủ một mình cơ mà.” Tại Hi làm mặt đau khổ, khẽ nói: “Con... con dám chứ.” “Haha, con nói nhỏ vậy, chắc là không dám ngủ một mình rồi.” “Con dám, con dám mà.” Tại Hi lớn tiếng nói: “Hôm nay con ngủ một mình.”
“Thật hả?”
Bé gật đầu. “Nửa đêm thức dậy không thấy mẹ ở bên cạnh sẽ không khóc à?”
Lại gật đầu. “Được, thế tối nay thử nhé, Hi Bảo dám ngủ một mình thì Hi Bảo là đứa trẻ dũng cảm.” Giang Hạo cười gian, mấy hôm nay anh đã hiểu rõ một chuyện, muốn bắt được Kiều Tâm Duy thì phải tính toán thằng nhóc Hi Bảo này trước. Tại Hi hơi sợ nhưng vẫn đồng ý, gật đầu nói: “Có thể mà, ngày mai ba đến kiểm tra.”
“Được, hứa nhé, ngoắc tay nào.”
“Ngoéo tay.” Chiều này đúng là có tác dụng. Tới giờ, Tại Hi chạy về phòng nói muốn ngủ một mình, Kiều Tâm Duy thấy rất lạ: “Hi Bảo, con thật sự muốn ngủ một mình à? Đừng tới nửa đêm thì khóc đấy nhé.” “Mẹ đừng nói con thể được không? Mai mẹ sang kiểm tra, chắc chắn là con ngủ một mình, con sẽ làm đứa trẻ dũng cảm.” Nếu bé đã đòi thể thì cô cũng chỉ có thể nói: “Được, vậy con đắp chăn kín vào nhé.” “Vâng, mẹ ngủ ngon.” “Bảo bối ngủ ngon.” Khi xoay người lại, Kiều Tâm Duy thấy Giang Hạo cúi người đi vào bếp, cô không thấy mặt của anh nhưng lại thấy anh ôm bụng, đi rất chậm.
Kiều Tâm Duy lo lắng đi xuống nhà thì thấy Giang Hạo đang rót nước nóng, gương mặt không cảm xúc nhưng trông khá khó chịu. “Giang Hạo, anh sao thế?” Kiều Tâm Duy hỏi, cô nhớ đến bệnh dạ dày của anh. Giang Hạo uống một ngụm nước ấm rồi nói: “Chắc tối ăn gì lạnh nên đau dạ dày.”
Đồ lạnh? Chắc là cam cô vừa mới cắt, rất lạnh, cô vừa áy náy vừa lo lắng: “Lạnh mà anh còn ăn nhiều thế à? Tôi chỉ ăn có một miếng, Hi Bảo ăn không nhiều, có ép anh ăn à? Làm sao bây giờ?” “Anh uống chút nước ấm làm nóng dạ dày.” “Uống nước nóng là không sao à? Anh cho rằng nước nóng là thuốc chữa bách bệnh à?” Kiều Tâm Duy đỡ anh, nói: “Đi bệnh viện kiểm tra nhé? Hay vết thương kia bị sao rồi?” Giang Hạo ôm bụng, cau mày. Sau đó Kiều Tâm Duy nóng lòng, cô làm hành động khiến mình hối hận không thôi, cổ kéo áo anh lên: “Để tôi xem vết thương của anh có sao không?”
Lúc này, Giang Hạo đứng, Kiều Tâm Duy ngồi xổm, cô kéo áo anh cẩn thận kiểm tra phần bụng, anh không ngờ cô lại trực tiếp như thế. Thấy bụng anh trơn nhẵn căng chặt, cơ bụng tám múi mê người, giữa bụng có chỗ lõm vào, vị trí trên rốn có vết sẹo, không nhìn kĩ thì sẽ không thấy. Giang Hạo nói: “Vết thương đó khép lại lâu rồi, muốn chỗ đó bị rách là chuyện rất khó đấy.” Kiều Tâm Duy đỏ mặt, cô đứng dậy, nghiêng người cúi đầu nói: “Anh đừng trêu tôi nữa có được không? Cơ thể không tốt còn không biết tự chăm sóc à?” Giang Hạo sờ bụng hai cái, thời gian này không tập nhiều, nhưng may mà vẫn chưa có vấn đề gì, vẫn còn cơ bụng, anh vỗ hai cái kêu “bộp bộp” rồi nói: “Cũng không tệ, em có muốn sờ không?”
Kiều Tâm Duy lườm anh: “Anh khùng à? Dạ dày có sao không?”
Giang Hạo lắc đầu. Đúng, lắc đầu, anh lắc đầu, anh không bị sao hết, chỉ giả vờ thôi. Mặt Kiều Tâm Duy thay đổi, vừa xấu hổ vừa giận, nghĩ tới việc mình kéo áo anh lên, cô chỉ muốn chui vào hố thôi, cô nói lắp bắp: “Anh... anh... não anh có vấn đề à? Anh làm thể vui lắm à?”
Giang Hạo không nói gì mà chỉ ôm cô từ phía sau, cằm anh dựa vào vai cô, hơi thở phả vào cổ cô, anh nói bằng giọng trêu đùa: “Không giả bệnh thì em sẽ không quan tâm đến anh.”
Kiều Tâm Duy giãy giụa: “Anh thả tôi ra.”
“Anh không thể thì sao?”
Giọng điệu mập mờ phả bên tai cô, hơi ẩm đàn ông mãnh liệt không ngừng đánh vào người làm cô căng thẳng. Cô vừa giận vừa khó chịu, cứ đứng yên, bình tĩnh để anh ôm.
Sau đó Giang Hạo nói bên tai cô: “Chỉ mong năm tháng ấy quay lại, dùng tình sâu để sống bạc đầu.”
Không biết sao, Kiều Tâm Duy vừa nghe xong câu này thì cảm thấy chua xót, cô cắn môi nhẫn nhịn nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Trước kia, người đàn ông này bá đạo đến mức làm người ta tức nghiến răng, bây giờ lại vô lại ngớ ngẩn tới mức không chữa được. Nhưng người đàn ông này lại làm cô đau, làm cô vui, làm cô hận nhưng không nỡ chửi mắng, làm cô nhớ nhung dù đã rời xa. Giang Hạo ôm chặt cô đầy yêu thương, anh cúi đầu hôn lên mắt cô. Mắt Kiều Tâm Duy vẫn nhìn xuống, nước mắt làm ướt hàng mi. “Anh chuyển ngành rồi.” Giang Hạo nói: “Bên trên không cho từ chức, anh chỉ có thể chọn chuyển ngành, làm chức vụ nhàn tản trong phủ thị chính, cũng giống như từ chức thôi, bây giờ anh giống như thất nghiệp vậy.”