Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 294




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Giang Hạo ngồi cạnh giường, dịu dàng nói: “Anh nhớ hai mẹ con mà.”

Kiều Tâm Duy run lên vì lạnh, da gà nổi lên: “Đi đi, đừng tới gần đây.” “Vo?” “Ai là vợ anh? Mau đi đi.” Cô tức giận, cầm gối muốn ném, “Mau đi đi, nếu không tôi không để yên đâu.” Giang Hạo ngồi cạnh giường, thấy cô giận thì lo lắng: “Ôi, tối qua còn tốt mà? Sao bây giờ em lại trở mặt rồi?” Không nhắc tới chuyện tôi qua thì tốt, vừa nói thì cô đã giận, giơ gối ném vào người anh: “Còn dám nói, anh đừng nói chuyện hôm qua với tôi.”

Tiếng ồn lớn như vậy làm Tại Hi hừ hừ mấy tiếng, “Suyt, đừng làm Hi Bảo tỉnh.” Giang Hạo chỉ có thể đứng2ra xa, lòng của phụ nữ còn khó hiểu hơn mò kim dưới đáy biển mà.

Tại Hi duỗi chân quay người, ngủ tiếp. Kiều Tâm Duy nhỏ giọng: “Đi ra ngoài, sau này không có sự cho phép của tôi thì anh đừng vào đây.” Giang Hạo cau mày bất đắc dĩ, anh cảm thấy mình đã luyện được một trái tim mạnh mẽ, sẽ không lo sợ làm bất cứ chuyện gì, nhưng anh hoàn toàn không hiểu nổi cô.

Giang Hạo nhìn cô, thấy cô kiên trì như vậy, anh chỉ có thể đi ra ngoài. Vừa ra ngoài, nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn trong phòng khách nhỏ, những rung động tối qua không phải là mơ, không lẽ anh ngủ rồi ngày hay đã làm gì sai à?

Trong phòng, Kiều6Tâm Duy cảm thấy rồi vô cùng, cô ngồi ở đầu giường, hai tay ôm gối, mái tóc dài rối tung. Cô không giận mà là ngại, không muốn thừa nhận mình đã chấp nhận anh. Kiều Tâm Duy vỗ nhẹ gương mặt nóng bừng của mình rồi rời giường. Bên ngoài cửa sổ trắng phau, cô cảm thán vẻ đẹp của thiên nhiên, màu trắng trầm tĩnh an lành này làm lòng cô bình tĩnh lại. Cô hít sâu, nhìn cái gối trên đất, tự biết mình sai.

Rửa mặt xong, Kiều Tâm Duy rời khỏi phòng, không còn gì trên bàn cả. Cô đi xuống nhà, nghe thấy tiếng vang trong phòng bếp, cô cúi đầu đi tới phòng bếp thì thấy Giang Hạo đang mặc tạp dề đi đi lại lại trước3bếp, dáng người cao lớn mặc tạp dề hoa khiến anh trông rất buồn cười. Cô nghe thấy tiếng đánh trứng, còn cả nghe tiếng dầu rán nữa.

Kiều Tâm Duy đi tới cửa phòng bếp, mùi trứng thơm nức làm bụng cồn cào, cô gãi đầu, nghĩ một lát rồi không nói gì. Giang Hạo quay lưng về phía cửa, một tay cầm chảo một tay cầm thìa, bên cạnh là nồi cháo, anh không nghe thấy tiếng bước chân của cô. Giang Hạo hát khe khẽ, người anh đung đưa theo nhịp bài hát, vừa rán trứng vừa uốn mông. Kiều Tâm Duy đề ra, cô che miệng không để mình cười thành tiếng, cảm thấy bụng đau lắm rồi. Tiếng hát của Giang Hạo ngừng lại, người anh cứng đờ: “Sao em9không lên tiếng? Sau này không có sự cho phép của anh thì đừng vào bếp.” Giang Hạo nói lại lời khi nãy của cô, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác biệt, điều này làm Kiều Tâm Duy áy náy, cô xin lỗi: “Lúc nãy không tiện, tôi bị dọa sợ.” Giang Hạo không dễ giận như thế: “Ừ, hừ, anh biết em có tật xấu lúc mới dậy, vậy nên mới ngoan ngoãn xuống nấu bữa sáng cho em này, nào, ăn đi.” “Thể tôi không khách sáo nữa.”

Bầu trời u ám, tuyết rơi không ngừng, có khoảng mười người đang quét tuyết trước Tổng Cục Cảnh sát của thủ đô. Giang Hạo mặc áo gió dài màu đen, anh dựng thẳng cổ áo lên, đầu đội mũ quân đội, chân mang4đôi ủng chiến, đi bộ trong gió tuyết, bước đi trong tuyết trông khá đẹp mắt. “Thủ trưởng Giang, anh đến sớm vậy à?” Bảo vệ đến chào hỏi.

Giang Hạo phủi tuyết đọng trên mũ đáp: “Ừ.” Anh nhìn bộ quần áo mỏng manh của bảo vệ, hỏi: “Sao không mặc ấm thêm một chút?” “Ha ha, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi vẫn đang trong ca trực, không lạnh, áo thì cho Tiểu Lý đang canh ở ngoài mượn rồi.” Giang Hạo gật đầu, không nói gì, anh bước vào trong. Việc điều tra mất khá nhiều thời gian, Giang Hạo thành thật trả lời không giấu giếm điều gì, cũng không nói quá. “Thủ trưởng Giang, xong rồi, anh kiểm tra ghi chép đi, nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên ở dưới.” Giang Hạo đọc lại, cầm bút ký tên mình, anh hỏi: “Tình hình của Thủ trưởng Cận thế nào rồi?” “Bây giờ đang trong giai đoạn tìm chứng cứ, ông ấy đã thừa nhận quan hệ với Phan Tác Phỉ, nhưng chuyện này liên quan đến khá nhiều người, tạm thời mới tra được một phần chìm của tảng băng.”

“Nghiêm trọng đến vậy à?”

“Vâng, tôi không nói quá đâu, Thủ trưởng Giang, anh chỉ ở bên cạnh Cận Tử Kiểm trong hai năm, nhưng trong hai năm này lại có nhiều thời gian làm việc ở ngoài nên không dính gì nhiều đến vụ án này.”

Giang Hạo im lặng thở dài: “Đối xử tốt với ông ấy một chút, dù sao cũng có công lao.” “Ôi, chúng tôi biết mà.”

Rời khỏi Cục Cảnh sát, tuyết ngừng rơi nhưng gió vẫn rất lớn, mặt trời mơ hồ, bầu trời vẫn u ám như cũ. Giang Hạo cảm thấy lạnh lẽo, gió buốt không ngừng quật vào mặt anh. Chỗ làm hộ khẩu cách đây không xa, Giang Hạo tiện đường tới đó. Anh đi trên lớp tuyết đọng, mặt trời không xuất hiện, tuyết đọng không tan thành nước, gió thổi làm nhiệt độ càng hạ xuống lạnh bằng. Tuyết năm nay đến đột ngột làm anh cảm thấy có gì đó bồn chồn. Nhân viên nhìn hộ khẩu, lại nhìn sang bảng điền tay, hỏi: “Thủ trưởng Giang, anh họ Kiều à?” “Đúng thế, sao à?” “Ồ, haha, không có gì.”

Chuyện tạm trú cũng được Giang Hạo dùng quan hệ để người ta làm giúp, nếu không thì phải tự làm một đống giấy rồi xin đóng dấu. Anh ít khi dùng quan hệ để tiện cho mình, nhưng chuyện này quá phiền phức, trời lại lạnh, anh không muốn để Kiều Tâm Duy và Tại Hi chạy vạy khắp nơi.

“Được rồi, Thủ trưởng Giang, anh giữ cẩn thận.” “Cảm ơn.” Giang Hạo cầm hộ khẩu, trong hộ khẩu nhỏ này lại thêm một người, đó cũng là một phần trách nhiệm của anh. Chiều hôm đó, Giang Hạo lái xe đến quân doanh một chuyến, chuyện của Cận Tử Kiếm đã truyền đi khắp nơi, Giang Hạo vừa đến thì mọi người đã nhao nhao hỏi thăm. Thật ra giới quan chức rất thực tế, lúc trên cao thì ai cũng thay nhau nịnh nọt, khi rơi xuống thì người người phỉ nhổ, trước kia Cận Tử Kiểm là người đứng đầu quân doanh này, bây giờ vừa rơi xuống thì trở thành con chuột không ai dung. Hôm nay Giang Hạo đến chỉ vì một chuyện: “Tiểu Phương, đã trình đơn từ chức của tôi chưa?” Tiểu Phương khó xử nói: “Báo cáo, đã nộp nhưng bị bác bỏ.” “Bác bỏ?”

“Vâng, bên trên bác bỏ ạ.”

Giang Hạo cau mày, chuyện từ chức không phải chuyện đơn giản, bây giờ xuất hiện chuyện của Cận Tử Kiểm, anh muốn từ chức lúc này cũng khá là khó.

Tiểu Phương nói: “Bên trên bảo anh muốn nghỉ bao lâu cũng được, nhưng không được từ chức. Hiện tại quân đội cần người quản lý và chỉnh đốn nên anh không được đi.”

Giang Hạo im lặng một lát rồi nói: “Để tối suy nghĩ một lát.”

Tại Hi chơi ở nhà rất vui vẻ, lúc thấy tuyết rơi qua cửa kính thì la hét đòi ra ngoài chơi tuyết, một lát sau thì nằm trên đất chơi xếp gỗ, thề rằng sẽ xếp được Vạn Lý Trường Thành.

“Con thấy Trường Thành rồi à?”

“Con thấy trong phim.” “Đợi sang năm ấm hơn một chút, mẹ dẫn con đi Trường Thành chơi.” Tại Hi đứng lên nói: “Được ạ, mẹ, bây giờ mẹ dẫn con ra ngoài chơi nặn tuyết được không? Bên ngoài có nhiều tuyết lắm, trước giờ con chưa từng thấy nhiều tuyết vậy.”

Kiều Tâm Duy lau trán: “Hi Bảo, chúng ta xếp Trường Thành đi.”

Một lát sau, cửa mở ra, Tại Hi nghe thấy tiếng thì chạy ra: “Ba ơi ba, ba đưa con ra ngoài chơi đi.” Giang Hạo vào nhà, phủi tuyết trên áo khoác, gió thổi rát mặt, anh vừa cởi đồ vừa nói: “Không được, bên ngoài rất lạnh, Tại Hi đi ra ngoài sẽ bị đông lạnh đó.”

Tại Hi không vui, chu cái miệng nhỏ: “Thể khi nào mới được ra ngoài chơi ạ?”

“Đợi khi nào ông mặt trời dậy thì ra chơi được.”

“A, vậy phải đợi tới khi nào chứ? Ông mặt trời lười lắm, hôm nay cũng không thèm dậy luôn.” “Vậy bạ ở nhà chơi với Hi Bảo được không? Hi Bảo muốn chơi cái gì nào?” Tại Hi cắn ngón tay, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: “Con muốn cưỡi ngựa.”

Giang Hạo đồng ý: “Được, cưỡi ngựa.” May là ông bố này làm quân nhân, may là ông bố này được huấn luyện thể lực rất nhiều năm, nếu mà để người khác làm ngựa cho nhóc con cưỡi thì chắc sẽ đau hết cả người rồi. Tại Hi cưỡi trên lưng Giang Hạo, một tay nắm áo anh, một tay đánh hông anh, kẹp chặt chân lại rồi hô to: “Giá, giá, giá, haha, ba chạy nhanh chút nào, ôi, sao ba chậm thế: Giá giá giá, ba, haha, nhanh chút nào, đi tới chỗ mẹ thôi.”

Kiều Tâm Duy buồn cười, Giang Hạo bò quanh đất, còn bò quanh cô, đầu Tại Hi đầy mồ hôi: “Hi Bảo, vậy là được rồi, ba con sẽ mệt đó.”

Tại Hi nói: “Con chơi chưa đủ mà, ba ơi, chạy thêm mười vòng nữa nha.” Giang Hạo rên rỉ: “Được, mười vòng.” Vì để con anh đạt ước nguyện, anh bằng lòng chịu khổ.