*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này là lúc Kiều Tâm Duy đang bận, Hồng Xuân Yến không tới, trong văn phòng thiếu một người, công việc đương nhiên nhiều lên. Hành lang lầu hai được thiết kế theo hướng Đông - Tây, mặt trời hạ về Tây đúng lúc chiều nghiêng vào, trước mắt đều là ánh hoàng hôn màu vàng óng. Giang Hạo ôm Tại Hi, hai gương mặt một lớn một nhỏ cực kỳ giống nhau xuất hiện ở hành lang, nhan sắc đúng là bật bảng mà. “Wow, mọi người mau xem, đó không phải Hi Bảo à? Người đàn ông ôm thằng bé là ai thế?” “Chưa từng gặp người đàn ông này, sao tôi không biết cái chỗ chim không thèm ị như Lâm Châu lại có nhân vật tầm cỡ này hả? Anh ta là ai?”
“Không biết, có lẽ phải hỏi Kiều Tâm Duy2thôi.”
Dân văn phòng ngày thường nhàn nhã đến nhàm chán, bởi vì Giang Hạo đến mà trở nên máu nóng sôi trào, một đám phụ nữ nhiều chuyện bắt đầu bàn tán xôn xao.
Đi đến tận cùng hành lang, Tại Hi chỉ vào: “Mẹ ở đây.” Giang Hạo đi đến cửa sổ nhìn vào trong, Kiều Tâm Duy đang bận việc nên anh nói: “Mẹ còn đang làm việc, chúng ta không quấy rầy mẹ, ở bên ngoài chờ mẹ nhé.”
“Vâng ạ.”
Vì thế, Giang Hạo lại ôm Tại Hi quay trở ra, lần này để cho đám phụ nữ nhiều chuyện ở văn phòng cách vách đang nhìn trộm ngây ngẩn hết cả người, nam thần chất lượng cao, chín chắn, đáng tin cậy, 360 độ không góc chết nha.
“Người đàn ông này và Kiều Tâm Duy rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ?”
“Không phải Kiều6Tâm Duy lỡ dính bầu bị đại gia vứt bỏ à? Sao Hi Bảo và người đàn ông này trông giống nhau thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ đại gia kia lại muốn có con nên tìm tới?”
“Ôi, đại gia đẹp trai như vậy tôi cũng bằng lòng dính bầu nhé!”
“Suyt suyt, Kiều Tâm Duy ra kìa, mau xem mau xem.”
Mọi người nín thở nhìn lén, thấy Kiều Tâm Duy đi ra, đuổi theo gọi tên của người đàn ông, “Giang Hạo, hai người ra đằng trước ngồi một lát, tôi còn nửa tiếng nữa là tan làm, trước khi tan ca phải làm cho xong việc.”
Giang Hạo, hóa ra tên của nam thần cũng đơn giản mà vang dội như vậy.
Giang Hạo cười gật đầu, anh vừa cười, tim gan của đám phụ nữ nhiều chuyện đều run rẩy, hoàn toàn bị khuất phục. Hai người đã đi3khỏi khu đọc sách, ngoài hành lang yên tĩnh, nhưng trong văn phòng lại không yên tĩnh lại nổi. “Anh ta, anh ta, anh ta, anh ta không phải là bạn trai cũ của Kiều Tâm Duy chứ? Hoặc là... chồng trước?” “Thảo nào, mỗi lần tôi muốn giới thiệu đối tượng thì cô ấy đều không muốn, từng ở cùng một người đàn ông như vậy, cô ấy còn còn có thể coi trọng được ai nữa đây?” Chỉ chốc lát sau đã đến giờ tan làm, lúc mọi người đều đang thu dọn đồ, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. “Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy, cô không được đi, tôi có chuyện hỏi cô.” Hồng Xuân Yến to tiếng nói vọng từ cầu thang tầng trên xuống, mọi người đều nghe thấy, tiếng ầm ĩ đến tận văn phòng:9“Kiều Tâm Duy, tôi có chuyện hỏi cô.” Kiều Tâm Duy còn phải làm một chút nữa là kết thúc công việc, không muốn tăng ca hoặc để chữa việc lại tới ngày mai: “Ừ, chị từ từ, tôi sắp sửa xong rồi.” Chỉ cần cô chú ý hơn thì sẽ phát hiện lần này Hồng Xuân Yến tới không có ý tốt.
Hồng Xuân Yến không nói hai lời, đi vài bước tới gập laptop trên bàn cổ xuống. Kiều Tâm Duy hoảng sợ, Mã Lệ Lệ và Hà Dĩ Tín bên cạnh cũng hoảng hốt
Mã Lệ Lệ trách: “Xuân Yến à, em làm gì vậy hả? Dọa chết người ta rồi.”
Kiều Tâm Duy thấy vẻ mặt của chị ta không đúng, sợ hãi hỏi: “Chủ nhiệm Hồng, chị... chị sao vậy?”
Hồng Xuân Yến đập mạnh lên bàn, lạnh giọng chất vấn: “Kiều Tâm Duy, có4phải cô cố ý kéo chúng tôi đi ăn buffet không?” “A?” Kiều Tâm Duy ngớ ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Hồng Xuân Yến thấy cô bày ra vẻ mặt giả ngu thì hết hết tài liệu mà cô đang sắp xếp trên bàn lên, làm giấy bay vung vãi khắp văn phòng. “Kiều Tâm Duy, tôi thấy là do cô cố ý, Lâm Châu có nhiều quán ăn như vậy, tại sao một hai phải đi quán đó? Là cô biết đám điểm kia cũng đi, cho nên mới đưa chúng tôi đến đó có phải không?! Còn cố ý nói đưa người nhà theo, hừ, tôi tưởng cô có lòng tốt gì, hóa ra là cố ý bày mưu.”
Kiều Tâm Duy nghe thể thì vừa vội vừa tức, ngày thường có xích mích nhỏ thì cô chịu đựng được, chịu đựng mãi đến nỗi mọi người đều cho rằng cô dễ bắt nạt: “Chủ nhiệm Hồng, chị nói gì vậy? Hóa ra các người đánh nhau gây sự bị tạm giam là tại tôi ư? Chị có nói lý lẽ không vậy? Tôi mời khách cũng là sai à?”
Không tới vài giây, các đồng nghiệp ở văn phòng bên cạnh đều vây quanh lại đây. Hai ngày nay chuyện của Hồng Xuân Yến chính là tiêu điểm cho mọi người thảo luận, lần này đột nhiên đùng đùng xông tới, ai cũng muốn đến xem náo nhiệt.
“Không tại cô thì tại ai? Cô không mời khách thì sẽ không gặp phải đám điếm kia, không gặp đám điểm kia thì đều sẽ không có chuyện gì cả.”
Kiều Tâm Duy cười lạnh: “Chị đúng là già mồm át lẽ phải.” Mã Lệ Lệ cũng đứng ra nói: “Xuân Yến này, cô làm loạn cái gì thế? Việc này sao có thể trách Tâm Duy được, em ấy có thể biết chuyện của Trần Hạ nhà cô à? Cả cô cũng không biết mà em ấy có thể biết được hả?”
Hồng Xuân Yến giận sôi máu, gom luôn Mã Lệ Lệ vào mắng chung, cô ta nói: “Mã Lệ Lệ, cô ít lên tiếng hát đệm đi cho tôi! Phó Dịch Nam nhà cô cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì, con điểm tên Tiểu Như kia không phải là tình nhân của thằng chồng nhà cô à?”
Mã Lệ Lệ nghẹn họng, vừa giận dữ vừa hổ thẹn không chịu nổi. Hồng Xuân Yến tiếp tục nói: “Mã Lệ Lệ, cô nên đứng về phía tôi đây này, hỏi thử xem Kiều Tâm Duy kia rắp tâm muốn làm gì, vì sao cố tình muốn đưa chúng ta đến cao ốc Lâm Châu ăn buffet?!”
Mã Lệ Lệ giận đến run rẩy cả người, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, nhưng Hồng Xuân Yến này đúng là không có một chút giáo dục và văn hóa nào mà. Kiều Tâm Duy lo cho sức khỏe của Mã Lệ Lệ, vội vàng đỡ cô ngồi xuống, quay đầu lại quát Hồng Xuân Yến: “Hồng Xuân Yến, tôi nhìn chị lâu rồi, chị đừng như chó điên đến đâu cũng cắn người nữa! Sao tôi biết mấy cô kia cũng đến đó, rồi sao tôi biết mời chị ăn cơm mà chị còn muốn đưa cả gia đình mình theo?!” “Có mắng tôi cái gì?” Hồng Xuân Yến hung dữ đi tới: “Kiều Tâm Duy, có gan thì cô lặp lại lần nữa, cô mắng tôi là cái gì? Chó điên?” Ở cửa có người khuyên: “Xuân Yến, cô làm gì vậy? Cố tình gây chuyện hả?” “Đúng vậy Xuân Yến, sao có thể trách Tâm Duy được? Cô làm mất tiền lại còn có thể trách người bán túi tiền chắc? Cô như vậy không khác gì chó điên cả.”
Hồng Xuân Yến vốn không có quan hệ tốt lắm với đồng nghiệp, mọi người đều từng chịu tức vì cô ta, lần làm loạn này cũng không có ai nhịn được.
Tuy nhiên Hồng Xuân Yến mặc kệ, nghẹn một bụng tức giận không có chỗ xả, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta chỉ có thể trút hết oán trách lên đầu Kiều Tâm Duy. Cô ta ngoan cố nghĩ rằng, chỉ cần không đến bữa tiệc đó thì sẽ không có chuyện gì cả, ai chọn chỗ thì trút cơn giận lên người đó.
Hà Dĩ Tín cũng đã đi tới, chắn ở giữa các cô nói: “Hồng Xuân Yến, nhà chị có chuyện mà chị không lo về xử lý cho xong, đến cơ quan gây chuyện cái gì, không muốn làm việc nữa à?”
“Cái đồ bất công nhà cậu bớt dọa tôi đi, cậu không có quyền can thiệp công việc của tôi, huống chi bây giờ đã tan làm, tôi dạy dỗ kẻ vui sướng khi có người gặp họa, cậu cút sang một bên đi.” Kiều Tâm Duy nổi giận, cô càng nhịn thì người ta càng quá đáng: “Hồng Xuân Yến, chị hãy nghe cho kỹ đây. Thứ nhất, tôi không vui sướng khi có người gặp họa. Thứ hai, tôi không biết sẽ gặp được những người đó ở nhà hàng. Thứ ba, tôi càng không biết những chuyện đó của chồng chị. Cuối cùng, loại văn hóa thấp kém này của chị khiến tôi cảm thấy thẹn thay.”
Mọi người phát hiện, hóa ra Kiều Tâm Duy cũng không phải là bánh trôi nước, hóa ra Kiều Tâm Duy cũng biết nổi nóng.
Hồng Xuân Yến thẹn quá thành giận, giơ tay định đánh lên mặt Kiều Tâm Duy, nhưng bàn tay lại rơi xuống khuôn mặt của Hà Dĩ Tín: “Cậu cút ngay cho tôi!” Hồng Xuân Yến đẩy Hà Dĩ Tín ra, Hồng Xuân Yến lưng hùm vai gấu rất mạnh, cô ta giơ tay lên một hai đòi phải đánh Kiều Tâm Duy.
Kiều Tâm Duy đã chuẩn bị sẵn, tay cô ta vừa tới gần là cô đã bắt được cổ tay. Trước kia từng học vài chiêu tự vệ cơ bản với Giang Hạo, nhưng mấy năm nay cũng không luyện nên đã mai một từ lâu. “Cô còn muốn đánh trả hả?” Một tay kia của Hồng Xuân Yến túm lấy tóc của Kiều Tâm Duy, ra sức mà kéo: “A...” Kiều Tâm Duy đau đến nỗi kêu to, cô ta coi cô như con mèo bệnh, nắm tóc cô giật bên này, quật bên kia. Thấy thế, Hà Dĩ Tín bất chấp cơn đau nóng rát trên mặt, giữ chặt tay Hồng Xuân Yến: “Hồng Xuân Yến, chị buông ra!” “Tôi không buông, tôi cứ không buông đấy!” Hồng Xuân Yến càng kéo mạnh thêm. Kiều Tâm Duy đau thế nào tự mình biết, cô hoàn toàn là bên bị động.
Mọi người đều mắng Hồng Xuân Yến, nhưng không ai dám đi lên ngăn cản, khuyên can thì cứ khuyên can, kêu réo thì cứ kêu réo.
Đúng lúc này, Giang Hạo đẩy đám đông ra chen vào: “Dừng tay!” Giọng nói như sấm vừa uy nghiêm vừa khí phách, làm mọi người ở đây khiếp sợ. Anh liếc nhìn, người đàn bà béo nắm tóc Kiều Tâm Duy kia còn không phải là cái bà Hồng Xuân Yến đánh nhau ở nhà hàng tối hôm qua sao? Anh bước dài lên trước, chộp lấy vai Hồng Xuân Yến chỉ bằng một tay, Hồng Xuân Yến đau đến mức không thể không buông ra. “Ái ui, ui da, vai của tôi, xương của tôi muốn vỡ ra rồi.”
Mọi người lại bị khí phách của Giang Hạo khuất phục, cả Hà Dĩ Tín cũng không thể không bái phục anh lợi hại. Giang Hạo khinh thường việc ra tay với phụ nữ, anh đẩy Hồng Xuân Yến sang một bên rồi thả lỏng tay ra, vừa lỏng tay, Hồng Xuân Yến đã nhào lại giống như chó điên.
Một người phụ nữ bình thường sao có thể là đối thủ của Giang Hạo chứ, anh cũng không muốn ra tay đối phó với cô ta thật. Thấy cô ta nhào lại đây, anh chỉ nhanh tay lẹ mắt nghiêng người né đi, thế là cô ta nhào vào khoảng không, người đâm thẳng về hướng các đồng nghiệp ở cửa.
Đồng nghiệp ở cửa không tránh kịp, xô lên đẩy xuống, nhất thời tiếng gào và tiếng mắng chửi vang lên hết đợt này đến đợt khác. Giang Hạo đỡ lấy Kiều Tâm Duy, tóc cô đã rối hết cả, sắc mặt cũng không tốt lắm, xem ra là bị dọa rồi, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nôn nóng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Kiều Tâm Duy bị quăng quật đến choáng váng đầu, mặt khác thì thật ra không bị gì, cô xua xua tay nói: “Cũng được, cũng được, Hi Bảo đầu?”
“Đang đọc sách, anh không để nó qua đây.” Lúc Hồng Xuân Yến không nể nang gì mà gào tên Kiều Tâm Duy, anh đã chú ý đến bên này. Nếu là công việc thì anh không tiện xuất hiện, nhưng anh thấy mọi người đều xúm lại nên cũng chạy nhanh đến, may mà đến đúng lúc.