Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 235




Nhận được điện thoại của cảnh vệ ở cổng, Nguyễn Tấn tới tìm, Giang Hạo cũng đoán được ý đồ đến đây của Nguyễn Tấn.

Tiểu Phương lo lắng nói: “Thủ trưởng, gặp hay không gặp?” Giang Hạo nhìn thời gian, nói: “Hết giờ rồi, chỗ tôi không còn chuyện gì nữa, cậu tan làm đi.”

“Thủ trưởng, còn Nguyễn Tân...”

“Tôi cũng về nhà đây.” Giang Hạo nói. Tiểu Phương gật đầu, rất bất đắc dĩ mà không truy hỏi nữa. Cậu coi Thủ trưởng là thần tượng, là anh hùng chân chính, cậu muốn theo Thủ trưởng2cả đời.

Màn đêm buông xuống, đèn đường dẫn sáng, Giang Hạo lái xe qua rừng cây, đi tới cổng. Xe Nguyễn Tấn đang đổ ven đường, đây là lần đầu tiên anh đến quân doanh tìm Giang Hạo.

“Chào Thủ trưởng, Thủ trưởng đi thong thả.” Cảnh vệ ở cổng lễ phép cung kính cúi chào.

Giang Hạo gật đầu rồi lái ra ngoài. Xe của Nguyễn Tân cũng chậm rãi đi theo. Chỗ cũ, quán bar. Vừa xuống xe, Nguyễn Tấn xông lên đấm cho Giang Hạo một cú, Giang Hạo không đứng vững lưng và mạnh5vào cửa xe, khóe miệng anh bị đau, đầu lưỡi nếm được vị máu tươi.

Anh dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, cười như không có việc gì: “Cậu cũng biết rồi?”

Nguyễn Tấn tức giận chưa nguôi, tóm lấy cổ áo anh chất vấn: “Cậu cứ bừa bãi như vậy với Tiểu Thiên Ái à? Giang Hạo, cậu không phải là người như vậy, cậu biết trách nhiệm của mình là gì không? Cậu có gia đình, cậu có vợ, cậu có khả năng tự khống chế, cậu không nên làm loại chuyện vô đạo đức này.”

Giang6Hạo vẫn cười, không thèm đếm xỉa tới: “Tôi cũng là người, đàn ông mà, cậu cũng hiểu.”

“Tối mẹ nó không hiểu!” Nguyễn Tấn phát điên lên: “Phải, tôi thừa nhận bản thân tôi cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, không biết quý trọng, bỏ lỡ, sa đọa, lúc Mân Y gả cho người khác, tôi hối hận bao nhiêu cậu biết không? Không thổ lộ sớm với cô ấy, tôi hối hận nhường nào cậu có biết không?” Đương nhiên Giang Hạo hiểu, Trần Mân Y là bạn gái cũ của Nguyễn Tân,5rồi “cô ấy” ở câu sau, hiển nhiên chính là Kiều Tâm Duy, anh cười khổ: “Tân, rốt cuộc cậu đã nói ra lời thật lòng rồi.”

“Nếu không phải là cậu, tôi cũng muốn đoạt thử xem, Tâm Duy là một cô gái tốt, có thể để cậu giày vò như vậy à?”

“Tôi... không có lời nào để nói.”

Nguyễn Tấn thả anh ra, vừa lắc đầu vừa cười lạnh, thở chậm lại, nghiêm túc hỏi: “Nói xem nào, cậu định thế nào?”

“Vừa uống vừa nói?”

“Được.”

Trong quán bar quá ồn ào, họ mua hai lốc bia rồi3ra ngoài tìm một công viên nhỏ yên tĩnh, hứng gió lạnh nhìn bóng đêm uống bia. Giang Hạo nói: “Chuyện này tôi không được nói quá nhiều, tóm lại là như cậu đã thấy, tôi và Tâm Duy sẽ ly hôn, tôi tay trắng ra khỏi nhà, có thể kết hôn với Thiên Ái hay không thì không biết, nếu cần thiết sẽ cưới.” Nguyễn Tấn nghe mà không hiểu ra sao: “Có ý gì?”

“Chính là ý này, những gì có thể nói thì chỉ có thể thôi.” “A Hạo, có phải cậu có nỗi khổ gì hay không?” Giang Hạo cười khổ, chỉ còn lại có cười khổ thôi: “Không có nỗi khổ gì, chỉ là cảm thấy có lỗi với Tâm Duy, muốn cho cô ấy sự đền bù lớn nhất.” Nguyễn Tân một câu nói trúng điểm quan trọng: “Cậu cho cô ấy nhiều hơn nữa cũng vô ích.” “Cậu đi thăm cô ấy rồi?” “Cô ấy vô duyên vô cớ bỏ bê công việc ba ngày, điện thoại của hai người đều tắt máy, chúng tôi đều lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì nên đến nhà hai người tìm, chưa gặp được người, chỉ gặp được bạn của cô ấy, nói đã ba ngày ba đêm rồi cô ấy không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, không ăn không uống, cũng không nói lời nào.”

Giang Hạo nghẹn ở cổ họng, khiến cô đau khổ còn khó chịu hơn là giết anh, giờ phút này anh đang nhận sự giày vò sống không bằng chết.

Nguyễn Tấn lại nói: “Tôi thấy bây giờ cậu cũng không giống vẻ phóng khoáng nhẹ nhàng, sao lúc trước lại phải như vậy chứ?” Không hổ là bạn nối khố từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Nguyễn Tấn vẫn rất hiểu anh: “Tân, đừng hỏi, tôi thật sự không thể nói nhiều hơn.” “A Hạo, cậu có nỗi khổ đúng hay không? Tôi không tin cậu là hạng người này.” Giang Hạo lắc đầu, cố sức lắc đầu: “Là anh em thì đừng hỏi lại nữa.”

Nguyễn Tấn cạn lời, với hiểu biết của anh về Giang Hạo, nếu cậu ta không chịu nói thì chắc chắn sẽ không hỏi được gì. Lời của anh ẩn ý: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, người muốn đánh cậu đang gom đội chờ đây, tốt nhất là cậu cẩn thận một chút.” Giang Hạo cười chua xót, ngửa đầu uống rượu.

***

Đêm đã khuya, Giang Hạo lê tấm thân mỏi mệt về nhà, phòng khách một mảnh tối đen, anh bật đèn xem thử, không có một bóng người, A Nặc và Tiểu Chi không còn ở đây, bằng không chắc chắn sẽ lao tới đuổi anh đi.

Là Tâm Duy không cho các cô ấy ở cùng ư? Anh nghĩ, cô luôn không muốn làm phiền người khác, ngay cả lúc bản thân gian nan nhất cũng tự nhẫn nhịn chịu đựng.

Máy sưởi vẫn chưa ngừng, trong nhà ấm áp như mùa xuân.

Từ bên trong mơ hồ nghe thấy tiếng nước ào ào, anh đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ hai cái, không có động tĩnh, anh thuận thể đẩy cửa đi vào. Đẩy cửa ra, cùng lúc đó, tiếng nước cũng ngừng, trong nhà vệ sinh có tiếng bước chân, anh khẽ nói: “Tâm Duy, em đang tắm à?” Kiều Tâm Duy run lên, cái lược trong tay rơi xuống đất, anh thế mà còn quay về. Bốn ngày ba đêm, đau xót vẫn chưa hết, xúc động đã vơi đi hơn phân nửa. Kiều Tâm Duy mặc áo ngủ vào rồi đi ra ngoài, Giang Hạo đứng ở cửa không biết làm sao, mắt toàn là tơ máu, sắc mặt khá tiều tụy, người toàn mùi rượu, cô hỏi: “Anh muốn tắm không? Nếu anh tắm thì tôi sẽ không dọn dẹp.”

Giọng điệu rất nhạt, suýt nữa anh đã cho rằng chưa hề xảy ra chuyện gì, cô lạnh nhạt và kiên cường làm anh vui mừng, đồng thời cũng làm anh sợ hãi, sợ cô như vậy là đã chết tâm với anh.

Giang Hạo gật đầu, “Ừ, anh tắm.”

“Được, vậy tôi không dọn nhà vệ sinh nữa.” Kiều Tâm Duy lấy khăn lông lau tóc, vừa lau vừa đi ngang qua anh, Giang Hạo không dám nhìn cô, khi cô đi ngang qua, anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, anh nhìn bóng dáng gầy gò và yếu ớt mà lại có thể chịu đựng hết thảy nỗi khổ mà anh nghĩ mình cũng khó chịu được. Anh xúc động muốn bước đến ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn nén lại. Kiều Tâm Duy đi về phòng bếp, đi vài bước thì bỗng nhiên dừng lại hỏi: “Anh ăn mì không? Tôi định nấu mì.” Giang Hạo giật mình nói: “Em nấu? Không bằng để anh làm đi.” “Anh tắm đi, tôi làm.” Cô hít sâu một hơi, giọng hơi run: “Bao nhiêu lâu nay tôi cũng chưa từng làm cho anh một bữa nào ra hồn, tôi thấy về sau cũng không còn cơ hội, đã muộn thế này rồi, trong nhà không còn gì ăn, chỉ có mì thôi. Hôm nay là lần cuối tôi nấu cho anh, tài nấu ăn của tôi có hạn, anh chấp nhận ăn tạm.”

“Được.” Giang Hạo cũng bắt đầu nghẹn ngào. Kim đồng hồ đã chỉ một giờ, Giang Hạo vọt vào tắm táp vệ sinh xong nhanh như chiến đấu. Đi đến phòng khách, anh thấy Kiều Tâm Duy đang bận rộn trong phòng bếp, cô quấn tóc ướt lên cao, cũng không sấy khô, nước trong nồi đang sôi, nước dùng nóng hổi tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

“Cần giúp gì không?” “Không cần, anh chờ đi.” Giang Hạo gật đầu, khó có khi thấy dáng vẻ cô luống cuống tay chân: “Từ từ làm, không phải vội.”

Bình thường khi có một mình, cô không ăn sủi cảo thì chỉ tùy tiện nấu một chút, một mình thế nào cũng dễ ứng phó tạm. Sau khi anh về nhà thì sẽ nhận thầu phòng bếp,mua đồ ăn, nấu cơm, rửa bát, cái gì cũng là anh làm. Nguyên liệu là bắp cải luộc và nấm mèo, rắc một chút bột ớt, lại bỏ thêm tỏi băm và gừng băm, rưới dầu nóng lên, hai bát mì trộn cay đã làm xong. Hai người ngồi đối mặt nhau, Kiều Tâm Duy tiếc nuối nói: “Bị phân tâm, mì nấu hơi chín quá, có lẽ mùi vị không ngon lắm.”

“Không sao cả.” Giang Hạo cầm lấy đũa trộn mì, hơi nóng bay lên, mùi rất thơm, nhưng khi ăn vào một miếng thì mặt lại có biểu cảm khó có thể nói nên lời.

Quá cay, quá mặn, quá chua, trừ những cái đó ra lại còn có một chút ngọt.

Kiều Tâm Duy cũng không hỏi anh ăn có ngon không, trình độ của bản thân tự cô hiểu, hà tất phải làm khó xử người ta, trước đó đã nói tài nấu ăn của cô có hạn, là chính anh muốn ăn.

Cô ăn mì mà không nói một tiếng nào, hút rột rột, cảm giác như ăn rất ngon. Giang Hạo thử lại, mì cho rất nhiều ớt, nước tương, dấm, đường, cái gì cũng cho, tỏi băm và gừng băm lại không cho, mì của anh và cô, rõ ràng là không giống nhau.

Anh không nói gì, tiếp tục ăn, cho dù hôm nay cô có cho anh ăn thuốc diệt chuột, anh cũng ăn.

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ...” Ăn vội quá, anh không cẩn thận bị sặc, vị ớt cay nồng như phun lửa ở đầu lưỡi, cổ họng và dạ dày anh, sự chua xót đó, cả đời này anh sẽ không quên nổi.

Không khí rất quái lạ, Kiều Tâm Duy tự ăn phần mình, không nói gì, không chột dạ, không ân cần, bình nước ở ngay bên cạnh nhưng cô chỉ thờ ơ. Giang Hạo ho khan, cay đến chảy cả nước mắt nước mũi, nhưng anh họ xong rồi lại tiếp tục ăn, ăn rồi lại sắc đến ho, cuối cùng ăn đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Ăn xong, Kiều Tâm Duy đặt đũa xuống, đã lấp đầy bụng rồi. Mắt cô trước sau vẫn nhìn bát mì trộn cay khẩu vị nặng kia, đó là kiệt tác của cô, cô nói rất bình tĩnh: “Giang Hạo, anh muốn ly hôn, tôi cũng chỉ có thể đồng ý, cũng may chúng ta không có con, cũng không có tài sản chung, muốn ly hôn cũng đơn giản. Nhà và xe đều là tài sản trước hôn nhân của anh, tôi không cần, đồ của mình, tôi sửa soạn xong sẽ mang đi, những đồ không dùng còn lại anh ném đi cũng được, quyên góp cũng được, tùy anh xử lý.”

Lưỡi của Giang Hạo đã sớm chết lặng, cổ họng nóng rát đau đớn, anh chen lời nói: “Nhà và xe đều thuộc về em, là do anh sai trước, tất cả những thứ đó đều cho em, anh biết em sẽ không về nhà mẹ đẻ, em không có nhà thì ở đầu được?”

“Cảm ơn anh quan tâm.” Giọng điệu của cô mang sự xa lạ rõ rệt, cũng kèm theo mùi thuốc súng: “Sao anh biết tôi sẽ không về nhà mẹ đẻ? Đừng cho anh là hiểu tôi, tôi nghĩ mình hiểu anh nhưng cũng không đoán được anh sẽ ly hôn với tôi vì Tiêu Thiên Ái, cho nên anh cũng không có tư cách nói hiểu tôi, cuộc sống của tôi cũng không cần anh phải nhúng tay.”

Giang Hạo cạn lời, giờ phút này dường như anh không có tư cách để nói gì. Kiều Tâm Duy dần dịu lại, kích động sẽ không nói được chuyện gì, cô lấy lại bình tĩnh: “Bày biện, trang trí, đồ gia dụng đều thiết kế và bố trí theo căn hộ của Tiêu Thiên Ái, cả nước hoa trên bàn trang điểm cũng giống như đúc nước hoa mà cô ta dùng, đương nhiên, lọ nước hoa kia tôi đã ném đi từ lâu rồi. Đã xảy ra chuyện như vậy, nếu anh cảm thấy tôi còn có thể tiếp tục ở lại đây, vậy đúng là anh đã đánh giá tối quá cao rồi.”

Giang Hạo không còn lời nào để nói, nhà là chuẩn bị sẵn để kết hôn, trước khi quen cô đã bắt đầu trang trí rồi, anh thừa nhận, khi đó trong lòng vẫn còn hoài niệm Tiêu Thiên Ái. Cũng là anh sơ ý, không ngờ việc này lại là áp lực và bóng ma lớn nhất trong lòng cô, vậy mà trước giờ cô lại không nói ra.