Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 220




Lúc Giang Hạo và Kiều Tâm Duy về đến nhà thì trời đã khuya, thời tiết về đêm rét buốt cùng với những cơn gió tạt vào khiến đầu đau nhức, nhưng2lòng người càng lạnh hơn. Về đến nhà, hơi ẩm trong căn phòng cũng không

làm vơi đi được nỗi thất vọng và đau khổ trong lòng. “Ý của anh là, vụ tai5nạn gây ra cái chết cho Vân Thanh không phải ngoài ý muốn, mà là Chu Tiểu Y cấu kết với tài xế cố ý giết người?”

Giang Hạo gật gật đầu. “Nhưng6tài xế kia trông rất thật thà, không phải vợ và con của ông ta đến bệnh viện quỳ xin lỗi ư? Sao ông ta lại cấu kết với Chu Tiểu Y?5Lí do gì mà ông ta lại làm theo sự dàn xếp của Chu Tiểu Y chứ?” Giang Hạo nói: “Xem ra chẳng liên quan đến thật thà hay không, cứ nhìn3Chu Tiểu Y là biết. Con của tài xế bị máu trắng, cần năm mươi vạn để phẫu thuật, sau đó cũng cần không ít tiền, ông ta làm vì tiền, còn Chu Tiểu Y thì có tiền.” Chỉ có thể nói, cuộc sống hiện thực còn đặc sắc hơn cả trên TV. “Nhưng tài xế lại được xử không cố ý giết người, còn Chu Tiểu Y thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tại sao không nói cho cảnh sát biết sự thật? Tòa án sẽ bắt cô ta đền tội cho Vân Thanh!” Giang Hạo đẩy Kiều Tâm Duy còn kích động lên ghế, anh nói: “Sẽ có ngày như vậy, chắc chắn sẽ đến, nhưng không phải bây giờ. Tấm Duy, anh chỉ có thể nói cho em biết đến đây thôi, em nghe một chút là được, đừng nói ra ngoài.” Kiều Tâm Duy ngạc nhiên: “Điều tra nửa ngày mà mới tìm ra được chút phần nổi của tảng băng thôi à? Anh đừng bảo nó liên quan đến công việc cơ mật cấp cao đấy nhé!” Giang Hạo nghẹn lời, mím môi đồng ý với lời của cô. Kiều Tâm Duy bật cười: “Haha, thế em chỉ có thể cười rồi.” Cô vuốt ve bàn tay anh đang để trên vai mình, đột nhiên đứng dậy, cô cúi đầu nhìn anh, tất cả những cảm xúc tức giận, nghi ngờ, đau lòng, bị thương, tiếc hận đều nằm dưới sự xoắn xuýt này. Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Không nói cho em vì có rất nhiều chuyện không thể nói được, thứ hai là sợ em giống như bây giờ vậy. Em tức giận với anh cũng vô dụng thôi, bây giờ chỉ có thể làm thế, không thay đổi được gì cả.”

“Anh giỏi lắm cơ mà, đường đường là Thủ trưởng lục quân gì đó cơ mà, cấp trên hay gọi anh đi làm đủ thứ nhiệm vụ trên trời dưới đất, cấp trên tin tưởng anh mà, cấp trên hi vọng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt mà, anh giỏi thể sao không thể tra chút chuyện của bạn mình được?” “Đây không phải chút chuyện đâu.” Giang Hạo muốn nói nhưng lại ngừng.

Kiều Tâm Duy nhìn bộ dạng táo bón của anh, buồn bực nói: “Quên đi, em không ép anh nữa, anh đừng nói với em làm gì, miễn làm khó anh, Đại Thủ trưởng!” Nói xong, cô đi về phòng, đóng cửa muốn im lặng một mình.

Giang Hạo thở dài, chỉ việc Vấn Thanh thôi mà cô đã kích động đến thế, vậy khi biết chân tướng sự thật của tai nạn xe cộ năm đó, cô sẽ phản ứng thế nào đây?

Nửa tiếng trôi qua, Giang Hạo đứng bồn chồn ở ngoài, mãi mới gõ cửa. “Tâm Duy? Tâm Duy?” Không đáp lại, anh mở cửa đi vào thì thấy cô ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ đau lòng và thất vọng của cô làm anh khó chịu khôn cùng.

Giang Hạo không nói gì, anh cầm tấm thảm nhung bằng da dê đến đắp lên người cô.

Kiều Tâm Duy khịt mũi, cô chỉ nói một câu làm Giang Hạo câm miệng, cô nói: “Anh luôn cố gắng gánh vác vinh nhục và sứ mệnh của cả xã hội với thân phận của một quân nhân, anh luôn theo đuổi chân lý mà anh nói. Nhưng anh nói cho em biết đi, xã hội này còn có chân lý không?”

Giang Hạo há miệng mãi nhưng không nói được gì, xã hội này không có chân lý tuyệt đối, người tốt bỏ mạng, hung thủ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Còn có không ít người khác thiệt mạng vì của cải lợi ích do những phần tử nguy hiểm đang trốn ngoài xã hội, mà họ lại không có cách nào bắt được đám người kia.

Không chỉ Kiều Tâm Duy nghi ngờ, mà ngay cả anh cũng tự hỏi điều này, nhưng dù tự hỏi cũng chẳng có câu trả lời nào, nhiệm vụ vẫn phải làm, những phần tử xấu vẫn phải bắt.

Hôm sau, tại bệnh viện. Chu Tiểu Y bị nhốt trong phòng quan sát cả đêm, mà Trần Kinh Nghiệp ngồi chồm hổm ngoài hành lang cả đêm, trong ánh mắt người ngoài, đây là một ông chồng lo lắng cho vợ con. Nhưng chỉ có anh ta biết, anh ta muốn Chu Tiểu Y chết ở trong đó cỡ nào.

Nếu ông trời không nhận cô ta, thì để anh ta nhận.

Cho đến hôm ấy, coi như sám hối cho đứa bé chưa ra đời.

Y tá thông báo, Chu Tiểu Y có thể chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng cô ta phải nằm im cho đến khi sinh. Chín giờ sáng, Chu Tiểu Y được đẩy ra khỏi phòng quan sát, cô ta híp mắt lườm Trần Kinh Nghiệp đang mệt mỏi. Sau khi dàn xếp một phòng đơn bình thường xong, Chu Tiểu Y lạnh lùng nói: “Trần Kinh Nghiệp, anh không ngờ tôi và con mạng lớn thế này chứ gì? Bọn tôi còn sống nên làm anh thất vọng rồi.”

Giọng điệu của cô ta rất khó chịu, ánh mắt mang theo sự khiêu khích và trào phúng.

Trần Kính Nghiệp chỉ cười cười, lại như ông lão: “Xem em nói kìa, đừng kích động nữa, bác sĩ bảo em không được kích động, em nói anh thế nào cũng được, anh nhận, em thoải mái là được.” Chu Tiểu Y bĩu môi, bắt đầu khó tính: “Hừ, anh bớt lắc lư trước mặt tôi là được, tôi không để anh hại con trai của tôi đâu.” Lúc này, Trần Kính Nghiệp hèn kém giống như một con chó vậy: “Em nói bậy gì thế, cái bàn đó do anh đưa tới đó à? Canh là do anh đổ à? Hay anh để em đổ?” “Không nói lần này, mấy viên bi ngoài cửa lần trước là do anh cố ý thả phải không?” Chu Tiểu Y chất vấn, nhưng có thể nói rõ một điều, cô ta hỏi có nghĩa là cô ta chưa dám chắc, cô ta chỉ mới suy đoán mà thôi. Trần Kinh Nghiệp cười, thậm chí còn thấp hèn tới mức quỳ gối trước giường bệnh: “Ôi, bà cô của anh, anh nói anh không biết vụ bị đó rồi còn gì, sao em cứ chắc chắn là anh làm chứ? Đó là con trai anh đó, sao anh có thể hại nó?”

Cực hạn của một người là bị ép mà thành, ví dụ như diễn xuất chẳng hạn, cho dù là Giang Hạo hay Trần Kinh Nghiệp đều có thể đi tranh cúp ảnh để Oscar.

Trần Kính Nghiệp còn nói: “Lúc em ở phòng phẫu thuật suýt mất mạng, anh biết em không tùy tiện nói mấy lời này, hôm qua anh đi hỏi thăm, hôm đó bảo mẫu thừa dịp chúng ta không ở nhà nên đưa cháu trai nhỏ đến, bị đó là của cháu trai bảo mẫu.”

“Ai tin anh?” Chu Tiểu Y vẫn nghi ngờ. Trần Kinh Nghiệp giải thích: “Thế thì gọi dì Trần đến hỏi là biết, tối qua anh ép hỏi dì ấy chuyện này, dì ấy vừa khóc vừa nhận lỗi, còn xin lỗi anh.”

“Thật à?”

“Anh bảo dì Trần mang canh tới bệnh viện, lát nữa dì ấy đến thì em hỏi thử đi.”

Chu Tiểu Y nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn bộ dạng chắc chắn và thản nhiên của Trần Kinh Nghiệp, cô ta tin anh ta hơn: “Sao dì Trần lại làm thế? Dì ấy đưa cháu trai tới nhà nhưng lại không báo cho chúng ta biết?”

“Anh hỏi rồi, dì bảo hôm đó em đi kiểm tra, trong nhà có mỗi dì ấy, con trai của dì gọi bắt dì về nhà thăm cháu. Dì nghĩ nhà mình không có ai nên gọi con trai đưa đến, nói chỉ là chuyện buổi trưa thôi, nói mà em không đồng ý thì dì ấy cũng khó cho nên không nói. Tối qua dì ấy vừa khóc vừa quỳ xin lỗi anh, anh còn nói được gì? May em và con không sao cả, nếu có chuyện thì anh không tha cho dì ấy đâu, đừng nói là anh tính toán với người già, ai hại con trai anh thì đó là kẻ thù của anh.”

Chu Tiểu Y nắm chặt chăn, tàn nhẫn nói: “Đuổi đi, em vốn không ưng bà ta rồi, có tiền thì mời người khác thôi.”

“Được được được, em muốn thể nào thì làm thế đó, em lớn nhất.” Trần Kinh Nghiệp dỗ cô ta như một con chó Nhật.

“Em mệt rồi, không muốn nói chuyện nữa, muốn ngủ một giấc.” “Ừ được, cứ ngủ đi, anh ở đây với em.” Chu Tiểu Y cười rồi nhắm mắt, Trần Kinh Nghiệp thở phào một hơi, cũng may chưa lộ chuyện nên không khiến cô ta nghi ngờ. Chuyện viên bị là do anh ta thả, nhưng anh ta không làm một cách mù quáng mà đã nghĩ kĩ đường lui, cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn. Hôm đó thừa dịp dì Trần đưa cháu trai đến nhà, anh ta cầm mấy viên bị đặt ở cửa phòng cháu trai của dì. Không chỉ là bị, sáng hôm ấy anh ta biết Chu Tiểu Y phải đi bộ cầu thang một lần, anh ta còn mời người đến sửa vườn hoa trên sân thượng, sau đó lén bôi dầu bôi trơn trên cầu thang.

Anh đã làm những chuyện như vậy vô số lần, nhưng lần nào Chu Tiểu Y cũng thoát được, anh ta muốn âm thầm giết đứa bé trong bụng cô ta, thậm chí cả cô ta cũng đi theo luôn đi. Anh ta không tin nội dung trong phim cung đấu, muốn một người phụ nữ sinh non mà không liên quan đến mình, đâu phải chỉ là một bát canh đơn giản như vậy chứ? Chu Tiểu Y rất giỏi chơi tâm cơ, nhưng phụ nữ khi có tình yêu thì IQ sẽ thấy rất nhiều, cô ta yêu Trần Kinh Nghiệp nên đã đánh giá thấp năng lực trả thù của một người đàn ông mang hạn. Nếu không phải Giang Hạo khuyên nhủ, phân tích quan hệ lợi hại thì anh ta đã ngồi tù vì nóng tính giết Chu Tiểu Y rồi. Anh ta chỉ biết, bây giờ Giang Hạo nhận một vụ án có liên quan đến Chu Tiểu Y và Tiểu Thiên Ái.

Trong hành lang vắng người, nơi này yên tĩnh mang thêm chút lạnh lẽo, tiếng nói chuyện không quá lớn vang lên. “A Hạo, cô ta tỉnh rồi, bác sĩ nói chỉ có thể nằm yên.”. “Ừ, cậu yên tâm, tôi sẽ không kích động, không làm gì với Chu Tiểu Y hết. Chu Tiểu Y làm nhiều chuyện ác như vậy, đợi cậu nắm đủ chứng cứ rồi bắt cô ta vào tù, tôi sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.” “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận, không tới mức bắt buộc thì sẽ không ra tay, sẽ không gây phiền phức cho cậu.”

“Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi vào, ra ngoài lâu thì cô ta sẽ nghi ngờ, cúp máy, rảnh thì hẹn nhau một bữa.” Trong lớp của học viện âm nhạc, Giang Hạo cúp điện thoại, đứng ngoài cửa nhìn Tiêu Thiên Ái chào hỏi trên bục, đây là ngày đầu cô ta đi dạy, anh đến để xem một chút.

Thấy Giang Hạo, ánh mắt Tiểu Thiên Ái bay lượn, thần thái trên mặt giống cô bé đang mơ mộng về giấc mơ năm đó, từ một vũ công ba lê đến một nhà độc tấu đàn violin, từ người tàn tật thành người bình thường, cô ta đang chứng minh với cả thế giới rằng, thế giới này có kì tích.

Tiêu Thiên Ái hôm nay đại diện cho hai từ “cố gắng”.