Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 218




Nguyễn Tấn trừng Tiếu Mật, chất vấn: “Xảy ra chuyện gì đấy?” A” Không đợi Tiểu Mật trả lời, Phan Tuệ gào khóc: “Tổng giám đốc Nguyễn, sao anh lại tuyển một con chó vào làm việc thế, không kiểm soát được hành vi của mình, lại còn gặp người là cắn, sao có thể như vậy chứ?” Nguyễn Tân cứng đờ, có vẻ rất xấu hổ. Đây là cấp dưới của Cố Vinh Sâm, vì nể mặt Cố Vinh Sâm, anh lịch sự nói với Phan Tuệ: “Tối tuyển ai thì2tôi tự có lòng tin với người đó. Một cây làm chẳng nên non, đã làm loạn đến mức này thì cả hai đều có lỗi, ai cũng không tránh được tội.”

Tiểu Mật giải thích: “Tổng giám đốc Nguyễn, cả ngày cô ta cứ nói xấu sau lưng người khác, tôi không vừa mắt. Anh không biết chứ lần trước Trần Kinh Nghiệp dẫn Chu Tiểu Y đến văn phòng, cô ta cũng ngồi bàn tán đấy.” “Câm miệng!” Gương mặt Nguyễn Tân âm trầm đến đáng sợ. Kiều Tâm Duy vội5giật giật ống tay áo của Tiểu Mật, đưa mắt ra hiệu cô nàng đừng nói thêm gì nữa. Phan Tuệ tỏ vẻ không phục, người thua thiệt là cô ta, ai bảo cấp trên của cô ta không có mặt ở đây chứ, cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình: “Tại sao lại không cho người khác nói chuyện của mình, nói một chút thì thế nào? Phạm pháp à?”

Văn phòng là một nơi nghiêm túc, dáng vẻ vừa khóc vừa gào của Phan Tuệ trông rất mất6mặt. Mấy đồng nghiệp định lôi đi nhưng cô ta vẫn đặt mông ngồi bệt xuống đất không chịu, còn khóc to hơn. Nguyễn Tân rất đau đầu, từ khi bắt đầu dự án đến nay, hai nhóm hợp tác rất yên bình, đôi khi cũng có mâu thuẫn nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến việc chung, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh cảm thấy khá khó khăn. Nếu quan tâm thì vượt quyền Cổ Vinh Sâm, nếu mặc kệ thì mất mặt mình. Tiểu Mật không thích mấy5cô nàng khóc sướt mướt, dám làm việc này trước mặt cô, muốn chết hả?! Cô chống nạnh, trừng Phan Tuệ rồi quát: “Phan Tuệ, đủ rồi đấy, cô còn dám khóc nữa tôi đánh cô tiếp đấy, tin không?” Cả đám người nghẹn họng nhìn trân trối, đây là Tiếu Mật bình thường vẫn tỏ vẻ thanh lịch đấy sao? Thấy khí thể hung tợn của cô, Phan Tuệ sửng sốt đến mức ngừng khóc, chỉ dám nức nở trong họng.

Nguyễn Tấn thở dài: “Ai về làm việc người nấy đi,3bây giờ bận đến mức nào các cô cậu không biết à? Tự giải quyết việc cá nhân đi, đừng ảnh hưởng đến tập thể, lần sau tôi không bỏ qua dễ thế đâu.”

Phan Tuệ không cam lòng, cô ta bướng bỉnh nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, anh bất công, người bị đánh không phải cấp dưới của anh, anh bất công!” Nguyễn Tấn cười nhìn cô ta: “Vậy thì mời Tổng giám đốc Cổ về xử lý đi, chi bằng hai người cùng giải thích với anh ấy vì sao lại đánh nhau trong văn phòng.” Phan Tuệ cắn môi nói không nên lời, cau mày đắng chát khó tả.

Tiểu Mật cũng đỏ mặt ngay lập tức, cô cúi đầu, vờ chải chải lại tóc.

Mã Khải Hàng phẩy phẩy tay: “Được rồi được rồi, giải tán thôi, mọi người làm việc đi, không sao không sao.”

Phan Tuệ bị đồng nghiệp kéo vào nhà vệ sinh, Tiểu Mật cũng tức giận ngồi về vị trí của mình, mọi người thức thời tản ra.

Tiểu Mật nghiêng đầu trừng về phía toilet, hận thù nói: “Đồ chết tiệt, trù cho cô ngã bị gãy xương, còn nhỏ mà đã không an phận, muốn ăn đòn mà.” Kiều Tâm Duy thầm thì an ủi: “Mật Mật, cậu làm thế thì Tổng

giám đốc Nguyễn không có bậc thang bước xuống, ngay cả Phan Tuệ cũng nói Tổng giám đốc Nguyễn bất công che chở cho cậu, cậu đừng có được hời mà khoe mẽ.” Tiểu Mật giận dỗi thở dài: “Hừ, đừng để chị đây gặp ở ngoài đấy.” Buổi tối, Nguyễn Tấn và Cổ Vinh Sâm hẹn nhau đến quán bar uống rượu, dạo này hai người rất thân, khá giống bạn cùng chung chí hướng. “Cổ Vinh Sâm, anh được đấy, hai người phụ nữ độc thân đánh nhau trong văn phòng vì anh, nhưng anh vẫn có thể thoải mái ngồi ở đây, cố ý đấy hả?” Cổ Vinh Sâm trợn mắt nhìn Nguyễn Tân: “Có ai hơn thua với bạn bè như vậy không, nhưng anh xử lý rất tốt, việc cá nhân thì cứ tự giải quyết, thế là đủ rồi, dù sao tôi cũng không muốn chen chân vào.” “Trốn tránh là hành động không tốt nhất, anh không đến văn phòng nên không thể thương lượng mặt đối

mặt với anh rất nhiều vấn đề, đây không phải cách hay đâu.” Cố Vinh Sâm vẫn lắc đầu: “Vẫn nên tránh mặt thêm hai ngày đi, một số phụ nữ thật sự rất đáng sợ.”

Nguyễn Tấn tự giễu nói: “Anh cũng sợ thế à? Vậy còn tôi thì sao? Bạn thân dẫn bạn gái cũ mang bầu đến hỏi vay tiền, sau vụ đó tôi còn phải kiên trì ngồi ngốc ở văn phòng đấy thôi.” Anh cố ý cường điệu: “Đó là bạn gái cũ của tôi, một cô bạn gái cũ cực kì không đáng tin cậy.” Cố Vinh Sâm kinh ngạc thảng thốt không thôi, im lặng giơ ngón tay cái:

“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không từng trải như anh, đương nhiên cũng không có sự can đảm này của anh.”

“Anh nằm mơ đi, uống rượu, uống xong nhớ đi làm, anh trốn không thoát đâu.”

Cổ Vinh Sâm cười ha ha: “Được, tôi rất vui lòng theo anh đến cùng.”

***

Chiều thứ bảy, Kiều Tâm Duy vừa quét dọn nhà cửa xong thì nhận được tin nhắn Wechat của Giang Hạo. Anh nói mình đã xuống máy bay, nếu trên đường về nhà không có chuyện đột xuất gì thì anh sẽ về đến nơi trước bữa tối. Cô mỉm cười cất điện thoại, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Cuối cùng cũng về, hôm nay không bõ công cô bận rộn cả buổi.

Cô sửa sang lại bản thân một chút, đầu tiên là mặc một chiếc áo khoác bằng vải bông, mang đôi giày đi tuyết, sau đó cầm điện thoại ra khỏi cửa. Đầu mùa xuân, cây đại thụ ven đường vẫn trụi lá, đợi đến lúc xuân về hoa nở, trên cành cây mới nhú lên những mầm xanh mơn mởn.

Siêu thị lúc nào cũng đông đúc vào thứ Bảy, đặc biệt là khu giảm giá, luôn luôn có một nhóm nội trợ đứng túc trực. Kiều Tâm Duy đẩy xe đẩy đi ngang qua, im lặng đi dạo quanh, nghĩ một lúc, có lẽ cô nên gia nhập đội ngũ của các cô dì bên kia, chuyện sau đó thì ai mà biết được.

Cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đựng trong hai cái túi lớn.

Tự mình ra tay, cơm no áo ấm. Vừa đến cổng khu chung cư, cô

đã thấy một chiếc xe quân dụng chạy ngang qua người mình.

Kiều Tâm Duy hứng khởi, có phải Giang Hạo không nhỉ? Cô xách

hai túi lớn nặng trịch, cố gắng đuổi theo bóng chiếc xe vụt qua.

Đến tầng trệt của khu nhà, từ xa xa, cô thấy Giang Hạo xuống xe. Anh vẫy vẫy tay với người trong xe rồi nhanh chóng đi lên, lúc đó cô không để ý, chỉ lo nhìn đường. Nhưng khi xe quân dụng quay lại, cô nhìn thấy ngoài tài xế, ở hàng ghế sau còn có người. Vì chỉ thoáng qua trong chớp mắt nên cô không thấy rõ đó là ai. Xe quân dụng ngang qua, cô nhìn thấy bóng lưng của người ngồi ở hàng ghế sau rất rõ, đó là một cô gái xõa tóc dài qua vai.

Điều quan trọng nhất là cô gái đó, hình như đang lau nước mắt. Khi ấy cô bần thần hết cả người. Chỉ một lát sau, điện thoại di động vang lên, cô sực tỉnh. “A lô, Tâm Duy, anh đến nhà rồi. Em đi đâu vậy?”

Cô cười không nổi nên lạnh nhạt nói: “Em đi siêu thị mua đồ, đang đứng dưới lầu.”

“Thế à, vậy anh xuống đón em.” Rất nhanh, Giang Hạo tay không đi xuống. Gương mặt anh mệt mỏi, hốc mắt lõm sâu, nhuốm đầy vẻ phong trần. Nhưng vừa thấy Kiều Tâm Duy, anh đã nở một nụ cười chân thành, dường như tất cả sự mỏi mệt đều không đáng nhắc đến.

“Sao em không gọi điện cho anh sớm hơn, anh vừa xuống xe không lâu, để anh để anh.” Giang Hạo vội nhận lấy hai túi to, chưa kịp lên lầu anh đã hôn cô một cái. Thấy cô, mọi mệt mỏi đều biến thành động lực: “Mua nhiều thế, đi nào, về nhà làm cho em vài món ngon.” Kiều Tâm Duy chưa kịp nói gì thì đã bị niềm vui toát ra từ anh lây sang, sự phấn khởi động dưới ánh mắt anh không thể nào là giả dối được.

Bước vào thang máy, hai người nhìn nhau, anh nhận ra sự khác lạ trong mắt cô: “Bà xã, em sao thế? Sao không nói gì hết vậy?” Kiều Tâm Duy hít sâu, lòng có dấy lên một nỗi sợ, nỗi sợ phải kiểm chứng sự thật. Nhưng nếu không kiểm chứng, cô lại không thể xóa đi hiềm nghi, cô thử thăm dò hỏi: “Anh về một mình à?”

“Có một đồng nghiệp cùng đường với anh, nhà anh gần hơn, sao vậy?” “Nam hay nữ vậy?” Thấy gương mặt tái nhợt của cô, Giang Hạo cười: “Là Tiêu Chính Dĩnh, bọn anh xuất phát không cùng ngày với nhau, trước đây cô ấy đã xử lí vụ án này nên cùng đi.” “Khoa trưởng Tiêu?” Đầu óc Kiều Tâm Duy sáng sủa hẳn lên: “Thì ra là cô ấy, bóng lưng cô ấy khi hất tóc ra sau cũng rất đẹp.” Giang Hạo đi đến ép cô vào góc tường, xấu xa nói: “Em nghĩ gì thế? Nói cho anh biết, em lại nghĩ vớ vẩn gì đó phải không?”

Kiều Tâm Duy đỏ mặt, đẩy anh ra: “Có camera đấy, chú ý hình tượng.” Giang Hạo im lặng nhìn cô, không đến gần, cũng không cách xa ra. Thang máy dừng lại, anh vẫn nhìn cô, bước ra khỏi thang máy, ý đồ trong mắt anh thể hiện rõ ràng.

Giang Hạo không nói dối, người phụ nữ trong xe là Tiêu Chính Dĩnh, dù là một nữ thanh niên độc thân nhưng cô nàng rất liều lĩnh. Vì theo đuổi Giang Hạo, cô đã ép mình từ một cô gái yếu đuối trở thành lính đặc chủng, dù biết hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình nhưng cô vẫn si ngốc chờ đợi anh. Từ một thiếu nữ xinh đẹp như hoa biến thành Tề Thiên Đại Thánh, cô vẫn không cần bất cứ một sự đáp lại nào, không oán cũng không hối.

Sự si tình của Tiêu Chính Dĩnh khiển Giang Hạo cảm thấy anh phải gánh lấy một phần trách nhiệm, dù anh không thể tồn tại suy nghĩ phụ trách gì đấy. Đối diện một người con gái si tình như vậy, ít nhiều gì anh cũng có chút cảm giác tội lỗi, theo thời gian, cảm giác này càng ngày càng nặng nề hơn. Trên đường về nhà, Giang Hạo chủ động nhắc đến Nguyễn Tấn. Trước mặt một người độc thân như Tiêu Chính Dĩnh lại nhắc đến Nguyễn Tấn ngang tuổi với cô, ý của anh rõ mồn một. Vừa đóng cửa, Giang Hạo thả hai cái túi xuống, không đợi Kiều Tâm Duy làm gì tiếp theo, anh đã không kìm được đẩy cô sát vào tường.

Trong lúc hôn, Kiều Tâm Duy cắn nhẹ môi dưới của anh, nói: “Anh làm thể sẽ khiến khoa trưởng Tiêu đau lòng lắm đấy, thà anh nói vài câu nhạt nhẽo, còn hơn là giới thiệu đối tượng cho cô ấy.”

“Anh muốn cô ấy hết hi vọng, cô ấy không trẻ nữa mà cứ xem mình như là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, chịu không nổi.”

“Giang Hạo, anh không hiểu phụ nữ chút nào, dù là anh muốn giật dây, cũng không nên tự mở miệng, anh tùy tiện tìm một đồng nghiệp nói giúp anh là được, anh không nên tự nói ra.”

“Ai nha, không nói về cô ấy nữa, nói về anh này, em có nhớ anh không?”

Kiều Tâm Duy cọ vào người anh: “Nói nhảm.”

Giang Hạo cười ngây ngô: “Ha ha, anh cũng nhớ em”.

Không thể đợi thêm, không nói chuyện với cô nữa, anh bế cô lên rồi vào phòng. Mặt trời dần dần ngả về Tây, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa thủy tinh chiếu vào phòng, khiến cả căn phòng ấm áp lạ kỳ. Trời dần tối, Kiều Tâm Duy đá đá chân anh nói: “Em đói.”

Giang Hạo nhận mệnh lệnh, đứng dậy mặc quần áo: “Em nghỉ một lát đi, xong rồi anh gọi.” “Nhanh lên, đừng đợi lúc ăn khuya rồi mới được ăn cơm chiều.”

“Yên tâm, tin tưởng năng lực và tốc độ của ông xã em.”

Giang Hạo nhanh nhẹn đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối, Kiều Tâm Duy nằm trên giường duỗi lưng mệt mỏi. Cô nhìn trần nhà mỉm cười, đúng là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”. Anh ấy là Giang Hạo, không phải Kỷ Tiểu Hải.