Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 177: Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô




Xe dừng lại, cửa mở ra, Cố Vinh Sâm xuống xe. “Không nói nữa, em sẽ đi xe người khác tới công trường.” Kiều Tâm Duy vội cúp máy.

Cổ Vinh Sầm quan tâm hỏi: “Xe bị sao thế?”

Kiều Tâm Duy ngại ngùng: “Quên đổ xăng, đi giữa đường thì hết mất.”

“Hết xăng?” Cố Vinh Sâm sửng sốt, bật cười: “Cô mới học phải không? Xe hết xăng mà lái thì sẽ làm hỏng động cơ của xe đó.” “A?” Không phải chứ, lần đầu lái lại làm hỏng xe á? “Tôi kiểm tra cho cô.” Lát sau, anh ta vỗ tay bảo: “Không có gì, hết xăng nên động cơ tắt, nhưng không thể mở được, chỗ vòng xoay có trạm đổ xăng, kéo xe tới đó đi.”

Kiều Tâm Duy nói, “Cứ để xe đây đã, kỹ sư Triệu nói dân ở thôn Tây tới công trường gây sự, tôi phải tới đó kiểm tra một chút, còn anh, đến cũng vì việc này hả?” Cổ Vinh Sâm gật đầu: “Đúng rồi, lá gan của cô lớn thật, dám một mình đến cơ đấy, tôi đi theo cô, có đi cũng phải bảo một người đàn ông đi chung chứ.”

“Có gì đâu, tôi chỉ tới kiểm tra tình huống thôi mà.”

Cố Vinh Sâm cười cười: “Tranh cãi của việc tháo dỡ không đơn giản như cô nói đầu, chỉ cần lộ thân phận ra thì cô sẽ không dễ về lại đâu.” “Anh đừng dọa tôi, nghiêm trọng thế cơ à? Không phải bên Vạn Đạt các anh đã bàn chuyện tháo dỡ xong rồi à?”

“Lên xe đi, vừa đi vừa nói”

Thì ra năm năm trước mảnh đất này được Tập đoàn Vạn Đạt mua lại khi giá đất chưa tăng, qua năm năm, giá hàng tăng cao, có mấy người dân trong thôn thấy thiệt thòi, đòi Tập đoàn Vạn Đạt bồi thường theo giá hiện tại cho họ. Thôn Tây bọn họ có mấy trăm nhà, đến một nhà thì phải đến hết, mỗi nhà mấy chục triệu, mà Thẩm Đại Hải lại là dạng người chỉ coi trọng lợi ích, chắc chắn là ông ta không chấp nhận vụ mua bán lỗ này.

Bây giờ miếng đất này chuẩn bị khởi công, họ bắt đầu làm loạn.

Cổ Vinh Sâm nói chuyện này bằng giọng điệu và thái độ trung lập, anh ta không muốn nói mình phải vào bệnh viện ba lần vì vụ này rồi. Những thôn dân kia không nói đạo lý, cũng không chịu để anh ta tìm cách, chỉ cần thấy thì sẽ ném đá tới, muốn trốn cũng trốn không được.

Tình huống như vậy, anh ta không an tâm để Kiều Tâm Duy tới đó một mình.

Sắp đến nơi, Kiều Tâm Duy đã thấy xe cảnh sát đứng ở trước của công trường từ đằng xa, cô lo lắng: “Có cảnh sát, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Cổ Vinh Sâm bình tĩnh, phần lớn thôn dân đều rất dễ nói chuyện, nhưng mệt ở năm, sáu người thích gây chuyện kia, nói không được sẽ cầm gạch ném người, cảnh sát đã quen chuyện này, chỉ cần giam một lát, nộp tiền thì được thả ra.

“Đừng lo, khoan xuống đã, xem tình huống rồi tính.”

Kiều Tâm Duy lần đầu gặp phải chuyện này, cô lo lắng hỏi: “Có phải có chuyện lớn gì không? Nếu để bên truyền thông biết rồi nói bậy thì sẽ ảnh hưởng xấu tới dự án đó.”

“Trước khi chúng ta bắt đầu thì đám người này đã làm loạn, khi đó Tổng Giám đốc Thẩm đã mua được giới truyền thông rồi.”

“Nói thật, tôi vẫn luôn không chấp nhận tác phong của Tổng Giám đốc Thẩm nhà anh đâu, các anh là bên đuối lý, sao có thể mua được truyền thống chứ?”

Cố Vinh Sâm cười cười, anh ta không phủ nhận cách làm vì lợi ích của Thẩm Đại Hải, nhưng có những lúc là bị ép buộc: “Cô đấy, còn quá trẻ, có nhiều chuyện chưa gặp nên không có kinh nghiệm. Đám người gây sự là lưu manh trong thôn, cảnh sát đã gặp quen rồi, bọn họ chỉ có ý dọa thôi, nhưng chuyện ra vậy thì họ vẫn là bên yếu, sẽ nhận được sự đồng tình của cộng đồng. Cho nên chiều này của Tổng Giám đốc Thẩm mới có hiệu quả, để cảnh sát xử lý, chúng ta chỉ cần nghe theo là được, dù sao chúng ta không sai.”

Nói xong, Cố Vinh Sâm kéo ống tay áo lên, lộ vết thương trên tay: “Xem đi, đây là vết thương do họ tạo ra ba tháng trước.” Anh lại mở nút áo nơi ngực: “Đây là vết thương hai tháng trước khi họ dùng cuốc đánh, ghế nhất là đây này, cô xem.” Anh ta kéo phần tóc trên trán lên một khúc thì thấy một vết thương: “Tháng trước họ dùng gạch đập tôi đó.”

Kiều Tâm Duy há mồm trợn mắt nhìn: “Trời ạ, họ không nói lý à?”

“Nói lý thì không đến mức này rồi, nói thẳng ra là tham lam, bản thân không đi làm đàng hoàng kiếm tiền mà chỉ muốn dùng lời hăm dọa để kiếm chác. Năm năm trước đã tính hết rồi, năm năm sau lại gây chuyện, cô nói có đạo lý nào như vậy không. Cho nên tôi ngã một lần thì khôn hơn, bây giờ thường xuyên đi tập gym, tôi phải tập thành một thân đầy ắp thịt, cô xem, hai tay đã có vết chai rồi.”

“Đây là vết chai do tập thể hình à?” Không phải do súng à?

“Ừ, haha, trước kia tôi chưa bao giờ vận động cả.” Cố Vinh Sâm ngại ngùng. Kiều Tâm Duy hỏi tiếp: “Giữa tháng tám anh ở đâu, làm gì?” A, có quá trắng trợn rồi không, nếu anh ta là Từ Nhật Thăng thì biết cô đang thăm dò rồi. Cô Vinh Sâm nói ngay: “Nằm viện, tháng tám bị họ dùng cuốc đập, chảy máu trong, cuối tháng mới ra viện.” “... Khụ khụ, dã man quá.” Chuyện nằm viện sẽ không lừa ai hết, có ghi chép lại, không lẽ anh ta không phải Từ Nhật Thăng à? Lát sau, cảnh sát mang một đám người đi ra, nhìn có vẻ giống thôn dân, sáu người cầm dụng cụ trong tay, dù bị cảnh sát kéo nhưng vừa đi vừa mắng rất kích động. “Trừ khi bọn mày giết ông đây, nếu không đừng hòng xây nhà ở đấy!”

“Cảnh sát không nói lý, cảnh sát nên đi bắt đám người kiếm tiền kia đi, chứ không phải bắt đám người vô tội chúng tôi đâu!”

“Trả lại cho chúng tôi, chúng tôi không đồng ý mấy người xây nhà phi pháp!”

Kiều Tâm Duy ở xa nghe giọng nói đầy tức giận của họ, nếu hôm nay không có Cổ Vinh Sâm ngăn cô thì hẳn cô đang nằm trong bệnh viện rồi. Đột nhiên một bạo dân chỉ vào xe hét: “Đó là xe của gã họ Cổ kia, họ đến rồi, lên!” Bọn họ vốn được cảnh sát khuyên ra, tay vẫn còn xẻng côn, một người đi ra trước, mấy người khác chạy theo sau.

Một người thôn dân trẻ tuổi chạy đến trước xe nhìn thấy người bên trong, không nói gì đã cầm xẻng đập vào kính.

“A!” Kiều Tâm Duy hét lên, tim đập như muốn văng khỏi ngực, xưa nay cô chưa gặp chuyện như vậy bao giờ. Cửa kính vỡ tan tành, sau đó người khác chạy đến, mỗi người đập một phát, kính vỡ nát. Chỉ trong mấy giây, cảnh sát không kịp ngăn lại.

Kiều Tâm Duy nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy mình bị ôm chặt, chặt tới mức không thở nổi. “Bắt lại ngay!” Hai xe cảnh sát khoảng chừng mười người lập tức bắt thôn dân gây chuyện. Nửa người Cổ Vinh Sâm đều dựa vào ghế phụ, hơi động đậy, mảnh thủy tinh trên người rơi xuống đất. Anh ta thả Kiều Tâm Duy ra, cẩn thận hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Tổng Giám đốc Cố, mấy lời này tôi nên hỏi anh mới đúng, anh... không sao chứ?” Cô nhớ sau khi kính bị vỡ, trong xe xuất hiện một cái xẻng, không biết đã đánh vào đầu.

Mặt Cố Vinh Sâm cứng đờ, theo kinh nghiệm của anh ta, tám phần phải vào bệnh viện lại, anh ta sờ gáy, máu dính đầy tay. “Anh bị thương rồi.” Kiều Tâm Duy sợ hãi hét ầm lên, mắt thấy máu chảy từ cổ anh ta xuống, nhiễm đỏ cả chiếc áo sơ mi. Cố Vinh Sâm đè vết thương, nhịn đau bảo: “Không chết được, còn cô, có bị thương không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu, dưới sự bảo vệ của anh ta, cô không có bị thương gì hết.

Cố Vinh Sâm nhịn đau nở nụ cười: “Mười năm trước không cứu được ba cô, tôi cảm thấy rất có lỗi, hôm nay tôi phải bảo vệ cô đàng hoàng.”

Sáu thôn dân gây chuyện bị cảnh sát đè xuống đất, lấy công cụ, còng tay lại, sáu người bị bắt lên xe cảnh sát.

Vốn chỉ một cuộc tranh cãi đơn giản lại bị bắt vào Cục vì tội cố ý gây thương tích kết thúc.

“Tổng Giám đốc Cố, anh sao rồi? Có thể xuống được không?” Cảnh sát hỏi.

Cổ Vinh Sâm vẫy tay ra hiệu mình có thể, sau đó đi xuống xe, Kiều Tâm Duy đi theo xuống.

Hiện trường giao cho cảnh sát, họ lên xe đến bệnh viện. Cổ Vinh Sâm phải xui xẻo lắm mới gặp phải đám bạo dân này, thật ra họ đến gây sự rất nhiều lần rồi, có kinh nghiệm ba lần trước, bây giờ anh ta không đến nữa mà giao hết cho cảnh sát, nếu không phải hôm nay tới ngăn Kiều Tâm Duy thì anh ta đã không đến công trường rối. Phòng ngoại thương, bác sĩ dùng bông đè lên vết thương của anh ta: “Cô là người nhà phải không? Qua cởi đồ cho anh ta đi.” Bác sĩ nói với Kiều Tâm Duy bên cạnh. “.” Lúc này không thể rũ hết quan hệ được, người ta vì cứu cô mà cô lại không giúp thì cũng không được: “À, vâng.”

Cổ Vinh Sâm ngồi, hai mắt nhắm lại, nắm chặt tay, đầu đổ đầy mồ hôi, anh ta đã nhịn đau nãy giờ. Máu rất nhiều, áo sơ mi và cổ âu phục thấm máu, Kiều Tâm Duy run rẩy cởi áo anh ta ra. Bác sĩ vừa xử lý vừa nói: “Nhìn vết thương ở sau cổ này, sâu lắm mới chảy máu nhiều như vậy, băng xong thì đi tiêm phòng, tốt nhất là ở lại bệnh viện một ngày, cẩn thận bị nhiễm trùng.” Cổ Vinh Sâm từng học y, chỗ nào bị thương rồi bị thương thế nào đều rất rõ, anh ta xua tay nói: “Không cần nằm viện, vết thương ngoài da thôi, một tuần không động nước không chảy mồ hôi là được, ngày nào tôi cũng đến thay thuốc.” Bác sĩ làm rất nhanh, khử trùng thoa thuốc rồi băng bó, làm trong một hai phút: “Được rồi, cậu biết xử lý vậy thì mai tới là được nếu không yên tâm thì đi chụp CT kiểm tra xem có bị thương cột sống với đầu không.”