Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 172: Cố ý trả thù




Dương Giai Giai là một cô gái rất cởi mở, người mặc toàn hàng hiệu, thoáng nhìn thì không thấy nhưng để ý kĩ mới thấy tóc cô màu tím sẫm, đặc biệt là càng rõ màu dưới ánh nắng. Sau niềm vui bất ngờ, Kiều Tâm Duy hơi lo lắng, đáng ra một người trầm tính như cảnh Thượng sẽ không thích kiểu phụ nữ như Dương Giai Giai chứ? Nhưng cô vẫn vui khi thấy có cô gái ở cạnh anh mình, cô thật sự chúc phúc bọn họ.

Kiều Tâm Duy nhìn Cảnh Thượng rồi nhìn Dương Giai Giai, cười như tên trộm: “Chào chị, anh, anh xấu quá, có bạn gái đẹp vậy mà giấu, đáng ra phải nói cho em biết chứ?”

Cảnh Thượng đỏ mặt, lúng túng: “Cô ấy không phải...”

“Chị không phải là bạn gái của anh ấy.” Dương Giai Giai vội vàng nói thay cho Cảnh Thượng: “Bây giờ còn chưa phải, hì hì, nhưng chị đang cố gắng.”

Kiều Tâm Duy ngạc nhiên, Dương Giai Giai nói tiếp: “A, em gái, em đừng nhìn chị như vậy, dù sao chị cũng là con gái, theo đuổi bên nam hơi bị ngại đó.” À, được rồi, cô gái mạnh mẽ như vậy làm Kiều Tâm Duy rất bất ngờ, theo cách make up của cô ấy thì hẳn phải kiểu thiếu nữ dịu dàng chứ?

Cách nói chuyện của Dương Giai Giai vừa thẳng thắn lại vừa hài hước: “Ông cha ta có câu, nam theo đuổi nữ phải qua một ngọn núi, nữ đuổi theo nam chỉ cách một cái màn, nhưng sao chị lại theo đuổi trúng người đàn ông khó tính vậy cơ chứ, chị có tệ lắm đâu nhỉ?”

Kiều Tâm Duy bị lời này chọc cười: “Haha, không tệ không tệ, ông anh ít nói như cái hũ nút này của em được chị theo đuổi là phúc của anh ấy rồi, chị cố lên, anh em còn chưa từng yêu đương nên ngại đó, không hiểu tâm tư của phái nữ đâu.”

“Kiều Tâm Duy, em nói cái gì đấy!” Cảnh Thượng đỏ mặt.

Dương Giai Giai ngạc nhiên nhìn Cảnh Thượng: “Đừng đùa, anh chưa từng yêu ai à?” Cô rất muốn cười, mà thực tế là không nhịn được bật cười, nhưng sau khi cười xong, cô nàng quyết tâm phải bắt được anh. Cái thời đại này mà có người đàn ông vừa đẹp trai lại tốt tính, còn chưa từng yêu đương, là động vật quý hiếm đấy.

Cảnh Thượng bực bội, nhăn mày: “Hai người cười đi, tôi đi đây.” Dương Giai Giai vội nói: “Ôi ôi, đã bảo hôm nay anh sẽ làm người hầu của em mà? Ai bảo anh thua cược chứ, Cảnh Thượng, đứng yên, đừng nhúc nhích.” Cảnh Thượng đứng yên bất động, đưa lưng về phía hai người, mất mặt quá, nhưng đàn ông đã nói thì phải làm, ai bảo đội Argentina trong mùa World Cup năm nay lại chơi kém vậy chứ. Kiều Tâm Duy cổ vũ cho Dương Giai Giai: “Anh em nghe lời chị thật, yên tâm đi, anh ấy chỉ xấu hổ thôi.”

Dương Giai Giai ngừng cười, nghiêm túc nói: “Em gái, cho chị số điện thoại, có thời gian thì hẹn nhau đi chơi.”

“Được, nhưng chị đừng gọi là em gái nữa, trông chị nhỏ hơn cả em.”

Dương Giai Giai đắc ý: “Chị đây còn lớn hơn anh trai em, gọi là em gái cũng đúng mà.”

Hai người trao đổi số điện thoại, sau đó vẫy tay tạm biệt.

Lúc này một trợ lý nhỏ chạy tới, vội nói: “Chị Tâm Duy, Kỷ Bân Bân tức giận bảo không quay, làm sao giờ?” Kiều Tâm Duy lo lắng, vội chạy về phía trường quay, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại vậy?”

“Không biết, lúc bổ trang cho chị ấy thì trợ lý của chị ấy bảo không quay nữa, không nói lý do, bọn em chỉ nghe thấy tiếng ném đồ trong phòng hóa trang.”

“Trong phòng có ai?”.

“Người của chị ấy, người của chúng ta ở ngoài nên không biết tại sao hết.”

Đang nói thì nghe thấy tiếng ném đồ trong phòng vang lên, tiếng vỡ đồ to tới mức ở ngoài nghe rất rõ, tiếng mắng của Kỷ Bân Bân cũng vọng ra ngoài: “Chút chuyện nhỏ này còn không làm được thì tôi cần trợ lý làm gì? Bọn họ không chịu thì sao? Cùng lắm thì cùng chết, dù sao tôi không quay nữa. Cút, gọi người phụ trách đến đây!”

Lát sau, trợ lý đỏ mắt đi ra, thấy Kiều Tâm Duy thì vội nói: “Cô Kiều, Bân Bân muốn gặp cô, phiến cô vào trong một chút.”

Kiều Tâm Duy gật đầu, dù sao cô cũng phải xử lý chuyện này. Phòng hóa trang được dựng tạm, bên trong tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, ngay cả điều hòa tủ lạnh và ghế dựa xoa bóp mà Kỷ Bân Bân đòi hỏi đều có đủ, chịu thôi, ai bảo người ta là minh tinh lớn chứ. Kiều Tâm Duy đi vào thì thấy đồ sứ rơi vãi khắp nơi, không cẩn thận thì sẽ đạp phải mảnh vỡ mà chảy máu, bởi vậy cô nhẹ nhàng đá vài mảnh vỡ sang một bên. “Chị Bân Bân, lúc nãy tôi ra ngoài một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì làm chị tức giận như vậy?” Kiều Tâm Duy dịu dàng hỏi, lúc đi vào cô mới thấy có một gương mặt mới. Nhưng Kỷ Bân Bân lại không quan tâm đến cố, chuyên gia trang điểm ở cạnh cũng không nói gì, chỉ cẩn thận bổ trang cho cô ta.

“Hôm nay chị rất ổn, lúc nãy xem cảnh quay thấy hiệu quả rất tốt, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Kiều Tâm Duy ăn nói khép nép, chỉ thiếu nước ba quỳ chín lạy là đủ. “Ồ!” Đột nhiên Kỷ Bân Bân quát, cô ta trùng chuyên viên trang điểm: “Có biết trang điểm không đấy? Không biết thì cút ra ngoài ngay!”

Chuyên gia trang điểm là một cô gái trẻ, tuổi còn nhỏ nên lá gan tí hi: “Chị Bân Bân, là em sai, xin lỗi chị..”

“Đi ra ngoài, cút nhanh!”

Kiều Tâm Duy đi tới vỗ vai chuyên gia trang điểm, cô bé nhìn cô bằng ánh mắt cầu cứu: “Em ra trước đi.”

Kỷ Bân Bân ngồi ở chỗ cũ, người mới bên cạnh cô ta đứng dậy: “Cô Giang còn nhớ tôi không?” Cô ta dịu dàng hỏi, gương mặt mang ý cười. Kiều Tâm Duy ngạc nhiên, nghe thấy người khác gọi mình là “Cô Giang” ở nơi này khá lạ, cô nhìn về phía tiếng nói, đó là một cô gái ngang tuổi với Kỷ Bân Bân nhưng khí chất lại rất khác nhau, nhưng vẻ ngoài của cô ta khá giống Kỷ Bân Bân. Kiều Tâm Duy nghĩ kĩ nhưng không nhớ được cô gái này, không lẽ là ở tiệc cưới à? Cô nghĩ.

“Ngại quá, cô là?”

“Cô mau quên thật đấy, mới đó mà đã quên tôi rồi, chúng ta từng gặp nhau ở ngoài tiệm cafe XX...”

Kiều Tâm Duy nghe cô ta nhắc thì nhớ, không sai, họ đã gặp nhau, là cô gái có hẹn với Giang Hạo trong ngày thu với bộ đồ lễ phục kia, đó là cô gái đã quay lưng bỏ đi khi nghe Giang Hạo bảo cô là bạn gái của anh.

Nhớ người nhưng lại không nhớ tên, lúc đó cô không để ý cho lắm. “Tôi là Kỷ San San, nhớ rồi chứ?”

Kiều Tâm Duy cười ngại ngùng: “Nhớ rồi, haha, thời gian trôi nhanh thật, đã gần một năm rồi.”

Kỷ San San cười nhạt: “Phải, từ lần bị hai người xem là khỉ chơi đùa kia, tôi không dám ra ngoài gặp người một thời gian, tôi không tham dự hôn lễ của hai người vì sợ trở thành trò cười đấy.” Kiều Tâm Duy cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, cả người cô bị nhốt trong làn gió đó, mặc dù Kỷ San San nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng lời nói tràn ngập căm ghét.

“Em họ, em nói với cô ta mấy lời đó làm gì? Chị phục em thật đấy, có thể nhịn được cơn giận đó tới giờ.”

Thì ra hai người là chị em họ.

Kỷ Bân Bân mang đôi giày cao gót màu nhạt mười lăm cm nên cao hơn Kiều Tâm Duy cả cái đầu, cô ta nhìn Kiều Tâm Duy từ trên xuống, tức giận nói: “Không cần nói gì hết, tôi sẽ không quay quảng cáo này nữa.” Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì, sao người này có thể không phân công tự vậy nhỉ? “Chị Bân Bân, một chuyện vô ý mà thôi, huống chi đây vốn chỉ là hiểu nhầm, chị đã kí hợp đồng với công ty chúng tôi rồi, quay quảng cáo một nửa rồi sao có thể nói không quay là không quay được?”

Kỷ Bân Bân không ngờ cô lại dám phản bác, chắc chắn con nhóc này không biết cô ta là ai rồi: “Tôi nhận quay cái quảng cáo rách nát này là vì nể mặt Tổng Giám đốc Thẩm, nhưng tại sao lại có cái đám người không liên quan ở ngoài kia đi quanh mà nhìn thế?”

Kiều Tâm Duy chỉ có thể trả lời: “Trung tâm Thanh Trường vốn quá đông người, ban đầu không chọn nơi này đâu.” Kỷ Bân Bân đập bàn: “Cô nói gì đấy? Bảo tôi ỷ thế phải không?” “Tôi không có ý đó.” “Vậy cô có ý gì, đừng có xem tôi là thứ ngu xuẩn, tôi ghét người khác lợi dụng mình để đi lên.”

“Tôi không có ý đó.” Kiều Tâm Duy chưa từng gặp người không hiểu chuyện như vậy, lại còn là sao lớn nữa, làm gì có sao lớn nào có tố chất tệ vậy chứ?

Lúc này Kỷ San San đè Kỷ Bân Bân ngồi xuống, tốt bụng khuyên nhủ: “Chị, chị đừng giận, nếu biết chị giận vậy thì không nói với chị rồi... Cô Giang, cô đừng để trong lòng, hôm nay tôi tình cờ thấy chị họ ở đây nên tới thăm mà thôi, thấy cô nên nhắc lại chuyện năm trước, ai ngờ chị ấy cứ đòi trả thù.” Một người làm kẻ ác, một người làm kẻ tốt, diễn hay lắm.

“Cô Giang, ngại quá, làm ảnh hưởng đến công việc của các cô rồi... Chị, chị đừng giận, không phải chỉ quay nửa ngày thôi à, quay xong là được rồi, giận thì không đẹp đâu.”

Kỷ Bân Bân đá văng giày cao gót ra ngoài: “Giày rộng, khó đi, không quay!” Kiều Tâm Duy thầm bực bội, nhớ đến tiền thuê mặt bằng quay và nhân viên, lại nghĩ đến quảng cáo này cần gấp, nếu vấn đề ở chỗ size giày lớn thì chẳng sao cả. Cô hít sâu một cái để điều chỉnh hơi thở của mình, dịu dàng nói: “Chị Bân Bân, giày được lấy theo số đo của chân chị, nếu chị nói rộng thì coi như bên tôi sai, dùng đồ đệm vào được không?”

Kỷ Bân Bân hừ lạnh: “Thử xem sao.” Nói xong, cô ta giơ hai chân lên, làm bộ như đợi mang giày cho. Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ, bên ngoài có nhiều người đang đợi, nếu chiều nay không quay xong thì phải thuê thêm ngày mai nữa, đắt lắm đấy. Cô im lặng nhặt giày lên, cầm tới trước mặt Kỷ Bân Bân, ngồi xuống lót miếng lót vào giày rồi đi cho cô ta.

Nhưng mà đi mãi vẫn không vừa, Kiều Tâm Duy thử lấy miếng lót ra thì đi vào vừa chân, cô chỉ có thể thấm cười.

“Chị Bân Bân đi thử xem có vừa không?” Cô cảm thấy chỉ cần là người có liêm sỉ thì sẽ xin lỗi vì hành vi đáng thẹn tẻ nhạt này.

Nhưng Kỷ Bân Bân lại đi một vòng, sau đó ra khỏi phòng: “Đạo diễn, quay cảnh cuối đi, quay xong tôi còn phải đi spa.”

Mà Kỷ San San lại đi lướt qua cô như không có chuyện gì xảy ra.

“...” Cũng may cô có hai cái mũi để xả giận, nếu không thì tức chết rồi.