Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 170: Nhìn con bé, bà đau lòng lắm!




Ban đêm trấn nhỏ khá yên tĩnh, ngay đến cả tiếng để kêu trước thềm nhà cũng nghe rõ mồn một.

Ánh trăng lọt qua ô cửa sổ, ánh sáng mông lung của bóng trăng khuya trong quyến rũ làm, Giang Hạo dựa đầu vào gối, hai tay để sau gáy. Trong không gian tĩnh lặng như thế, anh lại không thể nào ngủ được.

Kiều Tâm Duy nằm bên cạnh đã say giấc nồng, sau khi kể liên miên về những câu chuyện thơ ấu của mình, bây giờ cô đã chìm vào giấc mơ ngọt ngào. Anh thích cô lúc này, và niềm yêu thích ấy xuất phát từ tận đáy lòng. Mỗi khi Kiều Tâm Duy ngây thơ như vậy, cô như tỏa ra một ma lực đầy quyến rũ, chung đụng càng lâu, anh càng mê đắm hơn.

Anh từng cho rằng mình sẽ không thương cô, lúc bước vào cuộc hôn nhân này, anh vẫn khăng khăng rằng mình chỉ cần làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Nhưng mà, Kiều Tâm Duy đã khiến những dự tính ban đầu mất dạng, dù không phải ai cũng có thể lọt vào mắt anh, Kiều Tâm Duy và anh đã đến với nhau một cách chớp nhoáng đến bất ngờ. Kết hôn hơn nửa năm, anh đã vô tình yêu thương và chiếm hữu cô mất rồi.

Tình yêu bây giờ của anh không hừng hực nóng bỏng như tình yêu lúc trẻ dành cho Tiểu Thiên Ái, nhưng tình yêu này làm những ước nguyện phiêu bạt trong cô đơn của anh biến mất, vừa đơn giản, dịu dàng, vừa ấm áp và sâu lắng hơn bất cứ loại tình yêu nào.

Anh quay sang lẳng lặng nhìn cô chăm chú, khuôn mặt say giấc của cô trông rất ngây thơ và hiền lành, chóp mũi thở đều đều, chỉ có đôi chân kia của cô vẫn lộn xộn như thế, đá bay tấm chăn đang đắp trên người vì nóng nực. Anh cười khẽ, ngồi dậy kéo chăn lại đắp kín cả người cô.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng “kẹt kẹt”, Giang Hạo luôn cảnh giác. Căn nhà cổ này rất dễ dàng cho bọn trộm lẻn vào, anh không an tâm chút nào.

Thế rồi, anh nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén đi ra cổng.

Mở cửa ra, anh bắt gặp một bóng lưng gù đang ngồi dưới bóng cây hóng mát, bà cầm một chiếc quạt cũ kĩ và chầm chậm phe phẩy.

“Bà ngoại...” Giang Hạo khẽ khàng, anh hỏi thăm: “Đêm hôm khuya khoắt, sao bà không ngủ mà ra ngoài làm gì? Có chuyện gì ạ?” Bà ngoại lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, trong phòng nóng nực nên bà ra đây hỏng mát, đánh thức cháu hả?” “Không, cháu cũng chưa ngủ.”

“Ngủ không quen à?” “Chỗ nào cháu cũng ngủ được cả, bình thường cháu hay ngủ muộn, không bao giờ lên giường trước mười hai giờ, mà lúc này mới hơn mười một giờ, giờ này ở thủ đô là còn sớm đấy ạ.” Bà ngoại dịch người sang đầu kia băng ghế, rồi vẫy tay bảo anh ngồi xuống. “Chỗ này không giống với thành phố lớn, ban ngày thì ồn ào náo nhiệt, trời vừa tối xuống thì lại rất yên tĩnh.” Giang Hạo ngồi xuống, bà ngoại đổi quạt sang tay bên kia để anh cũng có thể hưởng được gió mát, sương đêm và gió quạt khiến không khí trở nên mát mẻ hơn: “Ở thành phố quen, lâu lâu đến đây, cháu cảm thấy nơi này rất tốt.” “Ở thêm vài ngày nữa cháu lại cảm thấy thành phố tốt hơn đấy. Ha ha, giới trẻ mà, đứa nào cũng thích náo nhiệt, nếu không phải thế thì người ở đây sẽ không kéo nhau đi hết, đúng không? Giang Hạo cười cười, nói: “Thành phố lớn có ưu điểm của thành phố lớn, trấn nhỏ có ưu điểm của trấn nhỏ, không thể so sánh với nhau được.”

“Cháu rể này, con bé nhà bà hẳn là gây nhiều phiền phức cho cháu nhỉ?” “Không đâu bà, nhắc đến phiền phức thì cháu mới gây nhiều phiền phức cho cô ấy. Nhiều khi cháu đi công tác hơn nửa tháng, việc trong việc ngoài ở nhà đều do cô ấy sắp xếp cá, người vất vả chính là vợ cháu.”

Gương mặt bà ngoại bộc lộ sự vui mừng, dựa vào kinh nghiệm sống của mình, bà nhận ra Giang Hạo đối xử thật lòng với Tâm Duy: “Cháu nói như vậy, bà cũng yên tâm. Ba của con bé mất sớm, mẹ nó thì tái giá khá nhanh, năm đó con bé đến ở với bà cả mùa hè cũng không cười một tiếng. Mỗi lần hỏi, nó chỉ nói không sao cả, bà đừng lo lắng, chỉ tự chịu đựng một mình, uất ức đến mấy cũng giấu kín trong lòng. Nhìn con bé, bà đau lòng lắm!”

“Ba của cô ấy chết bao giờ hả bà? Tại sao lại chết?” Đây là lần đầu tiên Giang Hạo hỏi về ba của cô.

“Chắc là khoảng mười năm trước...” Bà ngoại không nhớ rõ lắm, bấm ngón tay tính toán: “U, nhoáng cái mà đã qua mười năm rồi, năm đó Tâm Duy mới ba tuổi, còn là ngày sinh nhật, nó chờ ba về nhà ăn bánh kem cùng, nhưng ba con bé bị tai nạn xe cộ, ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không được.”

Bà ngoại vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, tuổi đã xế chiều, nhớ đến chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh, khó tránh khỏi bồi hồi thương cảm. Mà Giang Hạo cũng bị cảm động lây, anh nhớ ngày sinh nhật mất bình tĩnh hôm đó, thì ra khi còn nhỏ cô đã phải hứng chịu nỗi đau mất cha. Sinh nhật của cô chẳng những là ngày đau vì mẹ, mà còn là ngày buồn vì ba.

“Kết quả thế nào hả bà?”

Bà ngoại than thở: “Không có kết quả cháu ạ, người gây tai nạn bị bắt hay không cũng không rõ nữa.”

“Sao lại không rõ? Không xem camera trên đường sao ạ?”

“Đường nhỏ làm gì có camera hả cháu, chỉ có người bán hàng gần đó nói là nữ, sau này cảnh sát bắt được, nhưng mấy ngày sau lại nói là bắt nhầm người nên coi như chưa giải quyết được gì. Sau này vụ đó bỏ ngỏ cháu ạ, mẹ của Tâm Duy tái giá, một người phụ nữ tự thân nuôi sống con gái vốn không dễ dàng, con người nên thực tế một chút. Vì con gái, khổ cực gì nó cũng chịu được.”

Giang Hạo cảm thấy hơi khó chịu, Tâm Duy có kể về gia đình mình cho anh nghe nhưng không nhiều lắm, đôi khi ngẫu nhiên cô sẽ kể vài chuyện. Cô không thích nói nên anh cũng không hỏi. “Sao cảnh sát lại làm việc hồ đồ như vậy, người có tội chưa bắt được mà mãi vẫn không làm rõ”

“Có người nói cô gái đó có người chống lưng nên chuyện này mới bị ép xuống.” “Thật chứ?”

“Chúng ta chỉ là người dân bình thường, làm gì có cách nào hả cháu? Tin tức gì cũng không nghe được, đây chỉ là nghe nói thôi, chúng ta không có cách nào để chứng minh nó là thật cả.”

Lúc này Giang Hạo thấm thía nỗi bất lực trong câu nói “Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy” của Kiều Tâm Duy. Anh thầm thể, anh sẽ không khiến cô phải trải qua cảm giác bất lực này nữa. Sau này, anh phải yêu thương cô hết mực.

“Cháu rể, còn cháu thì sao? Tâm Duy nói cháu là quân nhân, cụ thể là làm gì? Có phải lúc nào cháu cũng phải ở trong quân doanh không?”

Quân doanh ở ngay thủ đô, cháu có thể về nhà.” Anh không muốn nói mình có chức vị cao như thế nào trước mặt bà ngoại. Anh chỉ là phận con cháu, chính là chồng của cháu bà: “Cháu là quân nhân bình thường, chỉ là thường xuyên có nhiệm vụ, đôi khi công tác hơn nửa tháng phải chạy khắp cả nước, đi qua các khu vực khó khăn, tất nhiên cũng được thăm thủ nhiều nơi khá tốt.”

“Ừ, hèn gì cháu có kiến thức rộng như vậy. Đàn ông mà, lúc trẻ luôn luôn xem sự nghiệp là quan trọng nhất. Nhưng mục đích cuối cùng của sự nghiệp vẫn là vì gia đình, vì con cháu mình, cháu nói có đúng không?”

“Đúng, bà ngoại nói không sai ạ.” Lòng Giang Hạo thảng thốt không thôi. Từ nhỏ ba đã nhồi vào đầu anh quan điểm đặt Tổ quốc lên đầu, sau đó là gia đình. Thú thật mà nói, anh rất muốn buông bỏ những trách nhiệm của người quân nhân, cố gắng chăm lo cho gia đình mình, cố gắng vì người mình yêu, vì con cái mình.

Bà ngoại chầm chậm đong đưa quạt, cuộc sống thong dong của bà cuối cùng cũng đến được khoảnh khắc này rồi: “Được rồi, cháu vào nhà ngủ đi, bà cũng vào ngả lưng đây.”

“Vâng.”

Đêm càng khuya, mặt trăng càng thêm sáng tỏ. Ánh trăng chiếu lên cây hoa quế trước sân một dải màu bàng bạc. Giang Hạo lặng lẽ đi vào nhà, Kiều Tâm Duy vẫn đang ngủ, chỉ là tấm chăn lại bị cô đá tung. Cái cô quỷ nhỏ phá phách này, Giang Hạo nhìn cô bật cười lắc đầu. Anh lấy cây quạt hoa mua lúc sáng ở một cửa hàng trong trấn nhỏ ở trên bàn, ngồi lên giường quạt cho cô. Kiều Tâm Duy cảm thấy một cơn gió mát thổi qua mặt, cô mơ màng mở mắt: “A, sao anh còn chưa ngủ?”

“Anh không sao, em cứ ngủ đi, anh quạt cho em.”

“Không cần, anh ngủ nhanh đi, đêm xuống lạnh đó, anh ôm em ngủ.”

“Ừ, dược.” Giang Hạo mỉm cười, nhìn hai mắt đang mở của cô từ từ nhắm lại, anh biết cô lại chìm vào giấc mơ rồi.

Quãng thời gian ở nhà bà ngoại thoải mái biết bao, ban ngày họ đi dạo chơi vùng sông nước với bà ngoại, hay tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với hàng xóm, tối đến thì du ngoạn cảnh bờ sông về đêm và không quên đi xuyên qua những con ngô ngoằn ngoèo ở trấn nhỏ. Khi nhà nào nhà nấy đều tắt đèn tối om, họ kết thúc cuộc hành trình của mình. Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà một tuần đã trôi qua, Kiều Tâm Duy không nỡ đi chút nào, nhưng cô và Giang Hạo còn phải đi làm.

Trên đường về thủ đô, Kiều Tâm Duy vừa ôm túi nấm và rau phơi khô bà ngoại tự tay ướp vừa chảy nước mắt. Ai không biết còn tưởng cô đang ôm thứ gì quý giá lắm, chuyện lạ như vậy, ngay cả tài xế taxi cũng ghé nhìn lên gương chiếu hậu để quan sát phía sau vài lần.

Giang Hạo im lặng, anh khoác vai cô nói: “Chuyện đã vậy, em đừng khóc, nhớ bà ngoại thì sau này chúng ta thường xuyên về thăm bà. Bây giờ giao thông rất thuận tiện, cuối tuần tranh thủ về thăm cũng được mà.”

Kiều Tâm Duy cũng cảm thấy mình nhạy cảm thái quá, nhưng cô không thể kìm nén cảm xúc của mình được: “Bà ngoại đã già rồi, một mình ở đó, anh nói xem lỡ đâu có chuyện gì thì sao...”

“Em đang rủa bà đấy.” “Không phải, em chỉ lo lắng thôi. Mắt bà không tốt lắm, đi đứng cũng không nhanh nhẹn nữa, lưng ngày càng còng thêm. Đợi đến lúc nhà cổ biến thành khu tham quan, chắc chắn bà sẽ không sống dễ chịu như bây giờ.” “Nhưng bà thấy vui vẻ, bà vui vẻ hơn những người đang sống ở bên ngoài rất nhiều, em không cảm thấy điều đó à?”

Kiều Tâm Duy quay sang nhìn Giang Hạo, cô hít mũi: “Ừ.”

“Được rồi, em đừng khóc, bà ngoại không muốn em khóc. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm bà.”

“Được.”

Kết thúc kì nghỉ phép, hai vợ chồng bắt đầu đi làm lại. Tiêu Thiên Ái cũng chuẩn bị đối mặt với ca phẫu thuật đầu tiên.

“A Hạo, anh chắc chắn phải chờ em ở bên ngoài, được không?” Trước khi vào phòng phẫu thuật, Tiểu Thiên Ái vẫn nắm tay Giang Hạo mãi không buông. Ca giải phẫu này cần gây tê cả người, có liên quan đến xương sống, hệ số nguy hiểm rất cao, nếu sai lầm một chút sẽ dẫn đến cái chết, nói không sợ chắc chắn là giả.

Giang Hạo vỗ lưng cô ta, bảo đảm: “Yên tâm, anh sẽ ở đây chờ, yên tâm đi.”

Buông tay ra, Tiêu Thiên Ái được đẩy vào phòng. Giang Hạo nhìn cửa phòng phẫu thuật, thầm cầu nguyện. Ở phòng thiết kế của Tập đoàn Viễn Đại, Kiều Tâm Duy nghỉ phép một thời gian khá dài, ngày đầu quay lại công việc, mọi người đều rất chào đón và quan tâm cô. Mã Khải Hàn là người rất biết vuốt mông ngựa: “Tâm Duy, bọn này còn tưởng em không đi làm nữa, em quay lại đúng là tuyệt vời.” Tiểu Mật hất mái tóc xoăn dài: “Đúng vậy đúng vậy, mấy ngày không có cậu ở đây, tôi phải gánh hết công việc đẩy, làm việc nhiều như vậy mà chẳng được tăng lương gì cả, cậu phải mời tôi đi ăn cơm đấy.”

Kiều Tâm Duy ra dấu “ok” và nói: “Vô tư nhé, nhưng đợi đến lúc phát tiền lương được không, ha ha.” “Tổng Giám đốc Nguyễn đến, Tổng Giám đốc Nguyễn đến.” Mọi người nhao nhao nhìn về phía cửa và thấy Tổng Giám đốc Nguyễn đang hăng hái đi về phía bọn họ. Đã lâu không gặp, anh lại là người đàn ông già dặn và trầm ổn trước đây, Nguyễn Tấn chỉ Kiều Tâm Duy: “Quay lại rồi hả, đến phòng làm việc của tôi một lát.”

“A, được.” Đi làm là tốt nhất, cô thích cuộc sống đầy màu sắc, sự bận rộn giúp cô không nghĩ vu vơ nữa.