Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 157: Anh không được quan tâm bất kỳ chuyện gì của cô ta




“Mọi người đang làm gì đó?! Muốn cho ai đẹp mặt!” Tiếng quát như sấm của Giang Hạo vang lên ở cửa, anh nhìn thấy mẹ và vợ mình, hùng hùng hổ hổ kêu gào uy hiếp trước mặt một người tàn tật trói gà không chặt, anh tức giận trừng Kiều Tâm Duy, lạnh lùng chất vấn: “Người khỏe hẳn chưa? Em làm loạn với anh còn chưa xong, không ngờ còn định theo mẹ quậy sang đến tận chỗ này của người ta nữa, chính đáng nhỉ?”

Kiều Tâm Duy không đáp lại được câu nào, còn không phải ư, hai người hùng hổ doạ người xuất hiện trong phòng bệnh của Tiểu Thiên Ái, mà cô ta lại cứ mang dáng vẻ đáng thương vô cùng, mặc cho là ai cũng đều sẽ cảm thấy như vậy.

Tiểu Thiên Ái như kịp thời giúp đỡ biện minh cho hai người: “A Hạo, bác gái và Tấm Duy chỉ qua đây thăm em mà thôi, không làm gì em cả.”

Giải thích như vậy chỉ khiến Giang Hạo càng xác định những gì anh nhìn thấy và nghĩ đến mà thôi, Kiều Tâm Duy chỉ có thể cười lạnh.

Tính tình nóng nảy của Lâm Thái Âm nổi lên, chỉ ngay vào cô ta mở miệng mắng luôn: “Tiểu Thiên Ái, giả mù sa mưa làm gì chứ, cô cho rằng nặn ra vài giọt nước mắt, nói vài câu nhũn nhèo là có thể làm mọi người đồng tình với mình à? A Hạo, mẹ phải nhắc nhở con, người đàn bà này giả dối bao nhiêu con không phải không biết, con quên chuyện của Từ Phong rồi à? Con đã quên thiếu chút nữa đã bị cái tin tức diễm tình bá láp đó làm hỏng tiền đổ ư?”

Giang Hạo trợn mắt nhìn mẹ, anh quá hiểu tính của mẹ mình, đối với người và việc không vừa mắt, bà sẽ mắng đến không giữ lại gì, suy nghĩ cực kỳ thực tế, đây cũng là nguyên nhân lúc nào anh cũng cãi nhau với bà: “Mẹ, con biết chừng mực, mẹ không cần phải lo.”

“A Hạo, đừng cãi nhau với mẹ anh...” Vẻ mặt Tiêu Thiên Ái sợ hãi, cô ta xốc chăn lên muốn xuống giường, do sốt ruột, cả người rơi “phịch” từ trên giường xuống đất. Giang Hạo đẩy hai người ra đi tới đỡ cô ta dậy, giọng điệu mang ý có lỗi sâu sắc: “Không sao chứ? Vừa mới có chút cảm giác, đừng để ngã lại tệ đi.” Nói rồi, anh bế cô ta đặt lên trên giường.

Kiều Tâm Duy kinh ngạc nhìn cảnh này, một người hai chân tàn tật lại có thể ngã từ trên giường xuống, gì hả, không phải tàn tật à? Sao có thể động đậy được? Cái gì gọi là “Vừa mới có chút cảm giác”, ý là có dấu hiệu tốt lên hả?

Cũng kinh ngạc như thế, còn có Lâm Thái Ấm: “A Hạo, con vừa nói cái gì?” “Bác gái, bác thật sự hiểu lầm cháu rồi, nguyên nhân cháu chưa xuất viện là vì bác sĩ Phó bảo cháu chờ đến ngày mai có kết quả chụp phim xem đã.” Đôi mắt của Tiêu Thiên Ái ánh lên nét hưng phấn: “Hình như chân của cháu hơi có cảm giác, thật đấy ạ.” Khi cô ta bị treo ngược ở đài quan sát, hai cố chân bị bó rất chặt, mà khi cô ta bị cắt dây, đầu chúc xuống biển, có thể là xuất phát từ bản năng tham sống, cô ta lại cảm thấy hai chân động đậy được.

Cô ta kể lại cảm giác này cho bác sĩ, bác sĩ đề nghị chụp phim xem tình hình thế nào, ở nước ngoài cũng có trường hợp hai chân đã bị thương nghiêm trọng, nhưng sau khi phẫu thuật và chữa trị là có thể đứng lên, điều này đã cổ vũ rất lớn cho cô ta. Cho dù không thể nhảy nhót, cô ta cũng khát vọng có thể đi lại giống như người bình thường.

Lâm Thái Ấm nghe thể, trong lòng càng thêm lo lắng, người hai chân tàn tật còn có thể gây sóng gió, nếu cô ta có thể đứng lên, không chừng sẽ còn làm ra chuyện gì nữa, lại nói quá trình chữa trị này, A Hạo chắc mẩm sẽ không thể bỏ mặc!

Kiều Tấm Duy chỉ còn có thể cười lạnh, trừ thể ra cô không biết bản thân còn có thể làm gì, mẹ chồng nói một ngày nào đó Giang Hạo sẽ thấy rõ bản chất của Tiểu Thiên Ái, nhưng cần bao lâu đây, Giang Hạo không phải người hồ đồ, cô cứ cảm thấy Giang Hạo rất thưởng thức sự nhu nhược và dối trá của Tiêu Thiên Ái Nghĩ thể, cô yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đáng lẽ cô không nên đuổi theo vào. Lần kiếp nạn này, cô đã thấy rõ Tiêu Thiên Ái, thấy rõ Giang Hạo, thấy rõ thái độ của nhà họ Giang, đồng thời cũng khiến cô mất đi một đứa con. Vào đêm, Kiều Tầm Duy nằm trên giường bệnh làm thế nào cũng không ngủ được, nhớ lại mà trong lòng khó chịu như bị dao cắt, lại không khống chế được để không suy nghĩ đến, bụng dưới đau thắt từng cơn lúc nào cũng nhắc nhở về đứa con vừa mất của cô.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, cô đưa lưng về phía cửa, ánh sáng từ cửa hắt vào, trên bức tường trắng xuất hiện một bóng người cao lớn.

Giang Hạo nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón ra rón rén đến gần giường. Cảm giác được anh đến gần, Kiểu Tâm Duy nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Giang Hạo cúi người xuống, duỗi tay sờ trán của cô, lòng bàn tay thô ráp thuận thể khẽ vuốt gương mặt cô, từng dấu tay vẫn còn vô cùng rõ ràng, anh sẽ vĩnh viễn không quên ngày hôm đó ở trên tàu, cô tê liệt gọi tên anh cầu cứu.

Anh ngồi bên cạnh cô, đèn đầu giường tỏa ánh sáng mờ mờ, anh lại thấy được vết bầm trên cổ tay cô, anh cầm lấy nó, lạnh như băng khiến anh đau lòng. Cổ họng Kiều Tâm Duy ngứa ngứa, cô không kiềm được ho khan, thế nhưng, vừa ho là không ngừng được, họ liên tục đến nỗi thở không nổi. “Nào, ngồi dậy từ từ...” Giang Hạo nâng cô dậy, vỗ lưng cho cô, còn để cô dựa vào ngực mình: “Muốn uống nước không?” Kiều Tấm Duy lắc đầu, không muốn nói câu nào, rất khó chịu.

Giang Hạo cứ ôm chặt eo cô từ phía sau, lòng bàn tay dày rộng phủ lên bụng dưới của cô, anh khẽ nói: “Con không có duyên với chúng ta, may là em không sao.” Giọng nói mệt mỏi của anh hơi khàn, lặp lại lần nữa: “May là em không sao.”

Lời này lại khiến Kiều Tâm Duy chua xót vô cùng, cô cố gắng khịt mũi, gắng đè lại nước mắt, hôm nay đã khóc nhiều lắm rồi, cô không muốn khóc nữa.

“Anh vừa từ đơn vị về, báo cáo với cấp trên một chút.” Giang Hạo chủ động báo lại hành tung của mình, anh chưa bao giờ nói về chuyện liên quan đến quân đội, lần này lại phá lệ: “Tuy rằng không tìm thấy Từ Nhật Thăng, nhưng cơ

may sống sót của hắn trên biển không lớn, tàu chiến của chúng ta vẫn đang tìm kiếm, tuyệt đối không để hắn có một con đường sống. Lần này phá hủy kho hàng thuốc phiện của hắn, nhân tiện lục soát được một ít tài liệu quan trọng, tin là không mất bao lâu sẽ có càng nhiều trùm ma túy bị bắt. Cấp trên đã thừa nhận biểu hiện của anh, cũng biết tình huống của em, nên cho anh nghỉ phép một tháng.”

Kiều Tâm Duy thẳng người lên, nhưng bị Giang Hạo ẩn trở lại: “Anh biết em giận, anh cũng giận bản thân mình, anh xin lỗi.”

“Ha ha ha, Giang Hạo, anh không cảm thấy anh rất buồn cười à?” Kiều Tâm Duy hỏi ngược lại: “Lúc tôi bị người ta tấn công, anh trốn trong khoang tàu không ra, lúc tôi bị đẩy xuống biển, anh lựa chọn cứu Tiểu Thiên Ái, Giang Hạo, anh nói xem, trong lòng anh, rốt cuộc tôi được coi là cái gì? Tôi cảm thấy anh thật đáng sợ, có thể nói ra được lời dễ nghe như vậy, nhưng tới lúc nguy cấp, những chuyện anh làm và lời anh nói hoàn toàn không giống nhau. Không phải tôi đang giận, con của tôi cũng mất rồi, chẳng lẽ tôi chỉ giận dỗi thôi ư?”

Giang Hạo đau lòng không thôi, anh gắt gao ôm cô, nói: “Ở trên tàu, nếu Từ Nhật Thăng không ra thì chắc chắn anh sẽ ra, ở trên biển, anh chọn cứu Tiểu Thiên Ái trước, nhưng anh nguyện chết cùng em, em hiểu không?” “Chuyện xong cả rồi, anh nói sao cũng được.” Kiều Tâm Duy nói thẳng.

Giang Hạo chỉ đành thở dài: “Anh phải làm thế nào thì em mới thoải mái hơn đây? Ngoại trừ ly hôn!” Anh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng. Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Điều tôi muốn, anh vốn không làm được.”

“Em nói đi.” Kiều Tâm Duy xoay người đối mặt với anh, nhìn vào mắt anh, trịnh trọng nói: “Từ giờ trở đi, bất kỳ chuyện gì của Tiêu Thiên Ái anh cũng không được quan tâm nữa, tôi và Tiêu Thiên Ái, anh chỉ có thể chọn một người.”