Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 148: Anh luôn nợ em




“Đại ca, đại ca, Giang Hạo tới rồi.”

“Được, chúng ta thả dây câu cá lớn rồi, mau bắt lại.” Từ Nhật Thẳng cầm súng nhắm vào Tiêu Thiên Ái: “Món nợ này phải tính rõ với họ.” Giang Hạo bước nhanh đến, ở đây có hàng vạn cái thùng, đường đi phức tạp, nếu không có Kiều Tâm Duy chỉ đường thì sợ không thể tìm được kho số 149. Đêm đã khuya, chỗ tối vang lên tiếng kêu của côn trùng, Giang Hạo tìm đường, chỗ có đèn là địa bàn của Từ Nhật Thăng.

“Giang Hạo, họ có súng, anh phải cẩn thận.” Anh không quên lời dặn dò của Kiều Tâm Duy, bình tĩnh lại, anh đi vào kho. Giang Hạo đứng ở cửa, ánh đèn kéo dài bóng của anh, anh nhìn người đang cầm súng, mặt người này rất giống tên trùm ma túy Từ Uy, cả hai đều lộ ra khí chất giảo hoạt, khôn khéo và tàn độc. Từ Nhật Thăng cười lạnh khi thấy Giang Hạo đi vào, nếu không phải hai người ở lập trường đối lập thì có lẽ đã là bạn tốt, như Từ Nhật Gia đã nói, họ là đám người nặng tình, nhưng hắn không thể chọn nơi mình sinh ra, từ bé hắn đã là con của trùm ma túy, đã đứng đối lập với Giang Hạo rồi. “A Hạo... Cứu em...” Tiêu Thiên Ái run rẩy cầu cứu, cô ta giữ xấp tiền như giữ một tảng đá ngàn cân. Giang Hạo mở miệng: “Từ Nhật Thăng, mày muốn gì?”. Từ Nhật Thăng hỏi ngược: “Nếu như ba của anh bị giết thì anh sẽ làm gì?”

Cho dù ở trạng thái bị uy hiếp, ánh mắt của Giang Hạo vẫn lạnh lùng như trước, anh nghiêm túc nói: “Từ Uy buôn ma túy, ông ta đã phá hủy rất nhiều gia đình hạnh phúc, nếu như họ đến báo thù mày thì sợ chỉ cần một bãi nước miếng của họ cũng có thể dìm chết mày rồi. Từ Uy không bị hại mà là bị bắt đúng tội.” “Đừng nói mấy thứ này với tôi, Giang Hạo, ba tôi tin anh mới bị bắt, đám cảnh sát kia là chủ mưu, anh là đồng lõa, các ngươi đừng hòng thoát.”

Giang Hạo cau mày, xem ra mục tiêu của Từ Nhật Thăng không chỉ anh mà còn cảnh sát nữa. Trong giây phút chần chờ đó, sủng của Từ Nhật Thăng đã bắn qua đỉnh đầu Tiểu Thiên Ái, viên đạn bắn xuyên qua xấp tiền, đánh vào quả bom đã chuẩn bị cẩn thận.

“A!” Tiêu Thiên Ái bị dọa tới mức ôm tai, nằm bẹp xuống đất.

Khói mù tràn khắp kho chứa hàng, Tiêu Thiên Ái sợ hãi, ho sằng sặc hỏi,: “Khụ khụ, A Hạo, A Hạo, anh ở đâu?” Giang Hạo hít hai hớp khói, vẫy khói đi vào trong những vị trí cũ đã không có ai, Từ Nhật Thăng biến mất rồi. Cánh cửa kho bị đẩy xuống, Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái bị nhốt trong kho chứa hàng. Trúng kế rồi, Giang Hạo bịt mũi, cẩn thận cỡ nào cũng không thoát được kế của người khác, trong khói có thuốc mê, Giang Hạo mới hít hai hớp đã thấy choáng đầu.

Giang... Vâng, tôi biết rồi.” Mấy tay súng bắn tỉa lục tục trồi lên từ dưới biển, tất cả đều xua tay với Thẩm Hình, Thẩm Hình nói to:

“Tiếp tục tìm, không thể Thủ trưởng Giang và bà Giang xảy ra chuyện được, tiếp tục tìm!”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Thiên Ái ướt đẫm người ngồi lên đầu bờ kè, cô ta nhìn biển rộng mênh mông, trong lòng khủng hoảng, A Hạo, anh mau lên đây đi, A Hạo...

“Cô Tiêu, cô không sao chứ?” Thẩm Hình bước đến dò hỏi.

Tiểu Thiên Ái lắc đầu, kéo Thẩm Hình nói: “Sao A Hạo vẫn mãi chưa lên, mau cứu anh ấy đi, vì Kiều Tâm Duy, cả mạng anh ấy cũng từ bỏ,

mau cứu anh ấy đi.”

Lúc này, mặt biển lặng lẽ lại một lần nữa nhấp nhô, Giang Hạo ôm Kiều Tâm Duy trồi lên.

***

Trong bệnh viện quân khu, Kiều Tâm Duy chậm rãi mở mắt, trần nhà màu trắng, bức tường màu trắng, bình dưỡng khí

nhỏ ở đầu giường đang sủi bọt “ục ục”, cô không ngờ mình vẫn còn sống. cửa “kẽo kẹt” mở ra, Hạng Linh cầm bình thủy

đi vào, nhìn thấy Kiều Tâm Duy thì trợn mắt, bà thở phào nhẹ nhõm: “Tầm Duy, con cũng tỉnh rồi, phù, còn không làm

chúng ta bớt lo lắng gì cả.” “Mẹ...” Kiều Tâm Duy mở miệng nghẹn ngào, nước mắt của cô ào ào tuôn ra, nhìn thấy mẹ

mình, đau khổ và uất ức trong lòng cô lập tức cuộn trào hết lên.

Hạng Linh vội vàng tiến lên, trấn an cô: “Con ơi, khóc đi khóc đi, mẹ biết con đã chịu khổ nhiều, khóc được là tốt rồi, đừng sợ, đều đã qua rồi, bây giờ không có việc gì nữa đâu.” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu lên ôm lấy bà, gào khóc trong lòng mẹ: “Mẹ, con muốn ly hôn, con muốn ly hôn, con chịu không nổi nữa... Mẹ, con có thể ly hôn hay không? Con có thể không?”

Hạng Linh hoảng sợ, vỗ về cô hỏi: “Con bé ngốc này nói gì vậy, Giang Hạo đối với con tốt như vậy, sao lại muốn ly hôn chứ? Có phải con bị dọa sợ rồi không?” Kiều Tâm Duy khóc nấc lên, cô biết là mẹ sẽ nói như vậy: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nguyên nhân, con chỉ muốn ly hôn thôi, con không muốn sống với Giang Hạo nữa.” “Ôi chao, ly hôn cũng không thể nói tùy tiện được, Tâm Duy, con phải thông cảm nhiều hơn cho Giang Hạo, nó cũng không muốn để xảy ra chuyện thể này, con có chuyện, người sốt ruột nhất chính là nó, sao con có thể đề nghị ly hôn chứ?”

Kiều Tâm Duy có khổ mà nói không nên lời, Hạng Linh chỉ biết

một mà đầu biết hai. “Ly hôn cái gì, Kiều Tâm Duy sao con lại đề nghị ly hôn.” Lâm Thái Âm vừa đi tới cửa đã nghe thấy hai chữ “ly hôn”, bà không nhịn được trách móc: “Đừng hở ra cái là nói ly hôn, người trẻ tuổi đừng có không biết nặng nhẹ, chúng ta cũng chưa ghét bỏ con, mà con còn treo mãi chuyện ly hôn bên miệng, có ý gì hả?” Nói rồi, bà nhanh chóng đóng cửa lại.

Hạng Linh giải thích: “Bà thông gia, bà hiểu lầm rồi, Tâm Duy không nói ly hôn, không nói mà.” Lâm Thái Âm đảo mắt xem thường: “Tốt nhất là không, Kiều Tâm Duy, con nhìn mình xem, gầy như que củi, yếu ớt như ma đói, một chút tinh thần đều không có, bộ dạng ma quỷ này đàn ông thấy con cũng phát sợ.” “..” Hạng Linh cạn lời, đối mặt với Lâm Thái Ấm sắc bén, người trung thực như bà không có chút năng lực nào để cãi lại, bà chỉ nắm chặt tay Kiều Tâm Duy, con gái của mình thì tự mình đau lòng. Kiều Tâm Duy lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện khó nghe như vậy, con biết lo lắng của mọi người, con cũng biết nỗi băn khoăn của Giang Hạo, nhưng sao mẹ không hỏi xem trong lòng Giang Hạo rốt cuộc có ai.”

Đương nhiên Lâm Thái Âm hiểu ý của Kiều Tâm Duy, trước mặt Hạng Linh, bà biểu lộ lập trường: “Tâm Duy, hôm nay mẹ con cũng ở đây, mẹ phải nói cho rõ ràng. Bà thông gia, Tâm Duy là do Giang Hạo cưới về, đích thực, ban đầu chúng tôi không xem trọng nó, nhưng mà bọn trẻ đã đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới cũng làm rồi, chúng tôi không nhận cũng phải nhận. Bây giờ thì sao, Tâm Duy con tự nói xem, có lần nào con về nhà ba mẹ không phải cơm lành canh ngọt?! Mẹ đã nói với con từ lâu, con dâu nhà họ Giang chỉ có một mình con, mẹ và ba con đều chỉ nhận con thôi, những người khác không có cửa đâu.”

“A Hạo, hụ khụ, A Hạo..” Tiếng kêu cứu của Tiểu Thiên Ái ngày càng yếu. Giang Hạo tìm người theo tiếng, anh bể cô ta lên, mím môi ngừng thở để không hít khói vào. Cả kho hỗn độn vô cùng, khói dày đặc khắp nơi. Giang Hạo bể Tiêu Thiên Ái chạy về cửa, mặc dù không thấy gì nhưng anh vẫn nhớ đường.

Anh đá cửa “rầm rầm” nhưng không đá được, bên ngoài đã bị khóa trái. “A Hạo, thả em ra, nếu không anh chạy không được đầu.”

“Không, anh sẽ đưa em ra ngoài.”

Tiêu Thiên Ái biết Giang Hạo là dạng người thế nào, nói mấy câu đâm trúng nhược điểm của anh: “A Hạo, năm năm trước em không muốn liên lụy tới anh, bây giờ càng không muốn, anh mau thả em ra, dù sao em cũng chỉ là người tàn phế, sống hay chết đều như nhau.”

“Đừng nói mấy lời đó, anh không buông em đâu.”

Tiểu Thiên Ái ôm chặt cổ anh, khóc lóc: “Bọn cướp bảo muốn bắt người anh yêu nhất để uy hiếp anh, nếu người đó là em thì em đồng ý chịu đựng mấy thứ này, nhưng mà A Hạo à, anh phải sống sót.”

Giang Hạo che chở cho cô ta, tìm kiếm lối thoát trong khói nồng đậm.

“A Hạo, mặc dù rất sợ nhưng em lại rất vinh hạnh khi bị bọn cướp xem là mục tiêu, như vậy có nghĩa là trong lòng anh có em, phải không?”

“Em đừng nói nữa, trong khói có độc.”

Tiểu Thiên Ái lắc đầu: “Em sợ không nói thì không còn cơ hội nữa... A Hạo, chuyện Từ Phong là em sai, em đã nhận trừng phạt rồi, khụ khụ, anh tha thứ cho em được không?”

“Anh không trách em, đừng nói tha thứ hay không, anh luôn nợ em.” Tiêu Thiên Ái dựa vào lồng ngực anh, cầu xin: “A Hạo, nếu như chúng ta có thể sống trở về, anh đừng bỏ mặc em được không? Em ở một mình rất sợ, chúng ta không làm người yêu được thì có thể làm bạn bè mà, được không?”

Giang Hạo lo lắng chạy khắp nơi, mắt thấy khói ngày càng đậm mà Tiêu Thiên Ái lại nói mấy lời “di ngôn trước khi chết”, anh gật đầu đồng ý: “Được, có thể, nhưng Thiên Ái, em đừng nói nữa, khói có độc.” Anh nhịn không được hít một hơi, ho khan: “Khụ khụ...” Con mắt đau đớn, mũi và cổ họng đều đau, đầu choáng váng, nếu vậy thì sẽ chết mất. “Thiên Ái, Thiên Ái.” Cảm nhận được người trong lòng không lên tiếng, anh càng lo lắng: “Thiên Thiên Ái, em đừng ngủ, mau tỉnh lại, Thiên Ái!”

Trong lúc nguy cấp, anh thả Tiêu Thiên Ái đã hôn mê xuống đất, mặt đối mặt với cửa sắt, cửa cuốn không bị đóng kín, bên dưới còn có khe hở. Anh nằm xuống đất, hít hai hớp không khí trong lành, nhưng khói càng lúc càng đậm, không ngừng trào về phía khe hở, không khí mong manh bên ngoài không thể tiến vào. Giang Hạo nhanh trí, lấy búa gõ lên cửa sắt mấy cái, cửa sắt bị đánh ra một khúc, anh dùng cách này đập mấy chỗ, sau đó đập được một lỗ thủng to ở cửa sắt. “Thiên Ái, khụ khụ, tới đây, mau tỉnh lại...” Giang Hạo ôm Tiêu Thiên Ái chạy ra ngoài.

Từ Nhật Thăng ở trong bóng tối cau mày, kinh ngạc nghĩ: Không ngờ còn có thể trốn ra, Giang Hạo, có tao không có mày, hắn vung tay với đàn em ra lệnh: “Bắt sống!” Giang Hạo hít không ít khói ở trong kho hàng, lại mất không ít sức để phá cửa, anh lắc đầu để tỉnh táo hơn nhưng không chống lại được thuốc. Trong lúc mê man, trước mắt xuất hiện ba bóng đen, người cao ở giữa là Từ Nhật Thăng, Giang Hạo ôm Tiêu Thiên Ái, lảo đảo: “Từ Nhật Thăng, nếu muốn báo thù thì cứ báo lên người tạo, cảnh sát chỉ làm nhiệm vụ thôi, đừng liên lụy người vô tội.” Nghĩ tới đội trưởng Thẩm đang mang người đến, trong đó có cả Kiều Tâm Duy thì anh lo lắng khôn nguôi.

Từ Nhật Thăng ôm hai tay, cười lạnh: “Anh muốn hi sinh đấy à?” Ba đấu một, nếu là Giang Hạo lúc bình thường thì chẳng có vấn đề gì, nhưng lúc này anh đã hít không ít khói độc, không có bao nhiêu sức, huống chi trong ngực còn có Tiêu Thiên Ái chưa rõ sống chết. Anh xông về phía trước, cảm thấy hai chân của mình không còn sức.

Từ Nhật Thăng lắc đầu cười: “Giang Hạo, đừng liều, đây là giãy giụa trước khi chết. Hừ, tôi muốn cho đứa con chính nghĩa anh tận mắt xem tôi nổ chết đám người kia kiểu gì, chúng đến càng đông càng tốt.”

Tay Giang Hạo đang bị Tiểu Thiên Ái run không ngừng, đầu cũng nặng nề, đột nhiên mắt tối sầm, anh quỳ nửa gối, ngã xuống cùng Tiểu Thiên Ái. “Ai u, Thủ trưởng Giang làm lễ lớn với tôi vậy à? Haha, miễn lễ, miễn lễ.” Từ Nhật Thăng đắc ý vô cùng, từ khi ba bị bắt đến khi xử quyết đều rất nhanh, nửa năm nay hắn vẫn luôn tìm cách báo thù cho ông, hôm nay là ngày vui nhất. Giang Hạo cố sức chống đỡ, lắc đầu để tỉnh táo hơn: “Từ Nhật Thăng, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, mày và em gái mày không chạy thoát khỏi pháp luật đâu.” Vừa nghe tới em gái thì mặt Từ Nhật Thăng trở nên kinh khủng hơn, thậm chí còn đắc ý tới mức vặn vẹo: “Ồ, thế thì xem cuối cùng luật pháp trừng phạt tôi hay tôi giày xéo luật pháp.” Giang Hạo cau mày, ngã xuống đất, anh nhắm mắt lại, mất ý thức.

Nguyễn Tấn ngồi đợi trong xe với Kiều Tâm Duy, mặc dù ở đây gần bến tàu nhưng lại rất yên tĩnh, cỏ dại ven đường còn cao hơn xe, tiếng côn trùng kêu liên tục. “Tổng Giám đốc Nguyễn, khi nào đội trưởng Thẩm đến? Giang Hạo đã đi hơn mười phút rồi, không biết trong đó thế nào.” Nguyễn Tấn nhìn, có lúc này gầy yếu lại bẩn thỉu, trên mặt đầy vết thương nhưng đôi mắt lại long lanh sáng rực: “Nhanh thôi.” Anh nhìn lại: “Sắp rồi.” Kiều Tâm Duy nắm chặt con dao trong tay, lúc cần thiết có thể cứu mạng, cô than thở: “Không ngờ Từ Nhật Gia là người thâm sâu như vậy, tôi hoàn toàn không nhìn ra đấy, nhưng cô ấy cứu tôi có nghĩa là chưa xấu hết mức.” Nguyễn Tấn hối hận: “Là tôi dẫn sói vào nhà, là tôi nhận cô ấy... Chậc chậc, không ngờ cô bé giỏi giang kia lại là kẻ bắt cóc.”

“Haha, đúng vậy, ai cũng không ngờ, tôi còn không biết tại sao cô ấy nhiệt tình với tôi và Giang Hạo như vậy, hóa ra là có âm mưu” Kiều Tâm Duy lo lắng tới mức không ngồi yên được: “Sao đội trưởng chưa đến? Giang Hạo đi vào đó có nguy hiểm không?” Lúc này có hai người đi ra từ bụi cỏ: “Ôi, có người, là ai?” Kiểu Tâm Duy vừa nhìn ra ngoài đã thấy họ, cô ngạc nhiên thốt lên, hai bóng đen lập tức chạy đến, ném hai quả bom khói vào cửa. “Mau xuống xe!” Nguyễn Tấn thấy không ổn, nhưng cửa lại bị người bên ngoài chặn lại, không mở được. Trong khói có thuốc mê, Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy hôn mê. “Đại ca, trong xe còn người đàn ông khác, xử lý kiểu gì?” “Để đây cho đám cảnh sát thấy, bắt Kiều Tâm Duy về.” “Da.”