Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 146: Cô có thể chạy trốn thì tốt rồi




Người đàn ông canh cửa cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Chào chị Gia!”

Kiều Tâm Duy im lặng nhìn người phụ nữ kia, ngoài khó tin thì chỉ có sự hoảng loạn. Cô học trò nhỏ luôn đi theo cạnh cô làm việc lại là người đứng đầu của vụ bắt cóc này, cô không ngờ mình đã làm bạn với kẻ cướp hằng ngày.

Kiều Tâm Duy ngẩn người nhìn Từ Nhật Gia thay đổi hoàn toàn, nếu không phải đang ngồi thì cô đã ngã xuống rồi, tâm trạng này giống như cô vừa thoát khỏi đám đá vụn thì thấy trước mặt toàn rắn độc vậy.

“Chị Gia có gì muốn dặn à?” Người đàn ông khúm núm vô cùng. Từ Nhật Gia nhìn Kiều Tâm Duy, không tránh ánh mắt của cô: “Tiểu Tứ, mang người đi trước, tôi muốn nói với cô ta mấy lời.” “Nhưng chị Gia, đại ca bảo để hai người họ ở với nhau, không thể thả ai trong họ hết.” Ánh mắt Từ Nhật Gia thay đổi, hỏi ngược: “Ai muốn thả cô ta đi? Tôi bảo thả cô ta à? Mau mang đi, ít nói đi, chỗ này đóng cửa lại là được rồi, còn sợ con què chạy trốn à?” Người đàn ông cúi đầu không nói gì, làm bộ nhát gan: “Dạ, vâng, tôi biết rồi.” Từ Nhật Gia nói xong thì xoay người hiên ngang rời khỏi đó, người đàn ông kéo tay Kiều Tâm Duy: “Xuống, muốn giữ mạng thì nhanh lên.” Người đàn ông dí súng lên đầu, ép cô đi theo. Kiều Tâm Duy run rẩy, bước trên đường mà như đi trên mây, cực kì không vững. Từ Nhật Gia đi tới gần chiếc xe con màu đen mà cô thấy lúc nãy, cô ta ngồi đằng sau, Kiều Tâm Duy cũng bị nhét vào.

“Chị Tâm Duy...” Từ Nhật Gia tháo kính râm, dưới kính là phần đánh mắt đậm, trên mặt không còn cảm giác vô tội như ngày thường, mất đi cảm giác hoạt bát, tăng thêm mấy phần âm u và quyền thế. Vẫn là gương mặt đó, con người đó nhưng khí chất và cách ăn nói lại khác nhau hoàn toàn.

Kiều Tâm Duy lùi về sau, dí sát lưng vào cửa xe: “Nhật Gia, cô... Sao lại là cô? Chuyện gì xảy ra vậy? Cô là ai?” Từ Nhật Gia hít sâu một hơi, đầu nhìn ra ngoài xe, lông mi cong cong: “Chị Tâm Duy, em không ngờ chị lại ở cùng với Tiểu Thiên Ái... Xin lỗi, chuyện đến nước này không phải do em khống chế nữa rồi.”

Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn cô ta: “Cô nói rõ đi, tôi không hiểu.”. Trên mặt Từ Nhật Gia đánh một lớp phấn dày, hoàn toàn che giấu tuổi tác thật, cô ta bất đắc dĩ nói: “Chị Tâm Duy, chị là người đầu tiên ghét em nhưng vẫn đối xử tốt với em, em không muốn làm tổn thương chị.” Nói xong, cô ta im lặng cầm một cây dao kim loại nhỏ từ trong túi cho cô: “Cầm lấy, tối nay em sẽ tìm cách kéo gã canh gác đi khỏi đấy, chị dùng dao nhỏ này cạy cửa, sau đó chạy về phía Đông, đến khi tới đường xi măng thì rẽ trái, nhớ đừng nhầm hướng.”

Kiều Tam Duy vuốt dao kim loại, cô nghi ngờ nhìn Từ Nhật Gia, cô ta thở dài nói: “Đừng hỏi em tại sao, bây giờ không có thời gian giải thích rõ với chị, chị có thể trốn được là tốt rồi, bảo anh Giang đừng đến đấy.” “Vậy Tiêu Thiên Ái thì sao?”

“Cô ta không chạy được, cho dù anh Giang không đến thì anh em cũng không giận cá chém thớt với người vô tội.”

“Anh cô?”

Từ Nhật Gia im lặng cúi đầu, không sai, anh trai ruột của cô ta là chủ mưu của vụ bắt cóc này, họ đến vì Giang Hạo, kể cả việc cô ta dùng thân phận thực tập tiếp cận Kiều Tâm Duy, những thứ đó đều là âm mưu có sẵn. “Là cái người thở khò khè kia?” Thấy Từ Nhật Gia gật đầu, cô hỏi tiếp: “Không phải cô luôn bảo Giang Hạo là ân nhân cứu mạng của anh cô à?”

Từ Nhật Gia lắc đầu: “Chị Tâm Duy, chị chưa rõ à? Tất cả đều là âm mưu của bọn em...” Cô nhìn đồng hồ: “Không kịp, anh em sắp tới rồi, chị nhớ kỹ mấy lời lúc nãy của em, cho dù thế nào cũng không được để anh Giang tới, anh em đã chuẩn bị hết rồi, anh ấy không bỏ qua cho anh Giang đâu.”

Kiều Tâm Duy cau mày, cô hiểu Giang Hạo, người kia sẽ không để mặc Tiêu Thiên Ái: “Nhật Gia, chị tin em không cố ý làm những việc này, em đã giúp thì giúp tới cùng đi, cứu Tiểu Thiên Ái nữa, xin em đấy!”

“Không được đầu, Tiêu Thiên Ái không chạy được mà cả hai con tin đều chạy trốn sẽ làm anh em tức giận, tới lúc đó em không chắc anh ấy có làm chuyện gì quá khích không.” “Nhưng Tiêu Thiên Ái không đi thì Giang Hạo sẽ đến.” Kiều Tâm Duy im lặng nhìn cô ta, lặp lại: “Nếu cô ta không đi thì Giang Hạo sẽ đến, thế thì chị có đi cũng như không.”

“Chị Tâm Duy, chị phải cố chấp vậy à?” “Không phải cố chấp mà chị hiểu Giang Hạo, không giấu em, Tiêu Thiên Ái bị như vậy là vì cứu Giang Hạo, con người Giang Hạo rất trọng tình nghĩa, cho dù biết rõ trước mắt là đường chết thì anh ấy cũng sẽ đến.”

Từ Nhật Gia nhìn đồng hồ, sốt ruột nói: “Anh em sắp tới rồi, không kịp nữa, chị Tâm Duy, tối nay chị làm theo lời em, chị trốn trước, em sẽ nghĩ cách cứu Tiểu Thiên Ái ra.” Kiều Tâm Duy giữ tay cô ta: “Nhật Gia, em đừng lừa chị!”

“Không lừa, chị mau đi thôi.” Nói xong, Từ Nhật Gia mang kính râm, mở cửa đi ra ngoài: “Người phụ nữ không biết tốt xấu, không chịu quay video, Tiểu Tứ, kéo cô ta trở về trong cho kỹ vào.”

Tiểu Tứ cười đi tới đề nghị: “Chị Gia, cần gì tốt tính vậy chứ, cứ đánh một trận sau đó cầm điện thoại quay cô ta một cái là xong rồi, cái hình ảnh sưng mặt mũi khóc lóc cầu xin có hiệu quả hơn nhiều.” Từ Nhật Gia lườm, tát hắn: “Bớt dạy tôi đi, tôi là người tàn bạo vậy à? Còn không đưa người đi?” “Ôi ôi, vâng.” Tiểu Tứ gật đầu. Kiều Tâm Duy bị mang về thùng xe, lần này họ đóng cửa thùng lại. Trước mắt tối thui làm cô không thấy gì, cô nắm chặt dao, lòng rối loạn vô cùng.

Gió biển lướt qua gương mặt, Từ Nhật Gia đứng ở giao lộ, tóc dài bay theo gió, cô ta tùy ý đưa tay vuốt tóc ra sau tai, hình ảnh kia đẹp tới mức làm người khác phải nhìn thêm mấy lần. Đột nhiên, cô ta cầm một điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó bật lửa hút. Một chiếc xe việt dã màu đen dùng trước mặt cô ta, một người đàn ông cao gầy đẹp trai bước ra, hắn đánh rơi điếu thuốc: “Bảo em không được hút mấy lần rồi mà không nghe là sao?”

Từ Nhật Gia cười cười, môi đỏ phả ra khói trông rất đẹp: “Thỉnh thoảng hút thôi... Anh, khi nào ra tay?”

Từ Nhật Thăng đứng cạnh cửa, dùng mũi chân dập điếu thuốc, hắn rất thương em gái mình, ngay cả trách cứ cũng không muốn lớn tiếng: “Gia Gia, người phụ nữ em gặp là Kiều Tâm Duy hả?”

“Vâng, ha ha, em không ngờ chị ấy lại ở chung với Tiểu Thiên Ái, em biết chị ấy không thích Tiểu Thiên Ái, anh... anh không tin em à?” Từ Nhật Thăng vuốt tóc em gái, cười nói: “Sao có thể: Em là em gái ruột của anh, trên đời này anh chỉ tin mỗi em. Tình huống bây giờ tốt hơn nhiều, một là người phụ nữ hắn yêu, một là vợ hắn, anh muốn xem Giang Hạo định làm gì, yên tâm, chúng ta sẽ báo thù cho ba được thôi.”

“Anh, hứa với em, cho dù thành hay bại thì sáng mai anh phải đi Chicago với em, em đã mua vé rồi, được không?”

Từ Nhận Thăng nhìn ánh tà dương ở phía tây, ngẩng đầu cười: “Được, anh sẽ thành công.”

***

Ban đêm, Kiều Tâm Duy ngồi ở thùng xe nghe tiếng bên ngoài, cô nắm chặt dao nhỏ, chuẩn bị mở khóa bất cứ khi nào. “Tiểu Tứ, mau tới đây ăn dưa hấu, dưa hấu chị Gia mua vừa to vừa ngọt.”

“Thế ai tới canh đây?”

“Ăn miếng dưa thôi mà, chỗ mày vừa tối vừa muỗi, ai thèm tới.” “Ồ, được rồi, tôi tới đây.” Âm thanh bên ngoài truyền vào rất rõ, Kiều Tâm Duy biết cơ hội chạy trốn đã đến: “Tiêu Thiên Ái, tôi đi báo cho Giang Hạo trước, cô ngồi đây chờ, có người tới thì cô tìm cách che giấu, phát hiện càng muộn càng tốt.”

“Đi nhanh đi, tôi biết rồi.”

Kiều Tâm Duy đã kiểm tra vị trí rồi, cô lấy dao nhỏ ra, kéo chốt lên. Cửa vừa mở, cô nhìn hai bên không thấy ai nên nhảy xuống, đóng cửa thùng xe lại, mọi thứ xảy ra không chút tiếng động. Cô liều mạng chạy về phía Đông theo lời Từ Nhật Gia nói, một lát sau đã thấy đường xi măng rộng lớn, đèn đường hai bên chiếu sáng con đường, cô không dừng chân lại mà liều mạng chạy sang trái.

Đột nhiên đằng trước xuất hiện một chiếc xe, đèn xe sáng rực làm cô không mở mắt được, cô dừng chân che mắt theo bản năng. Xe phanh gấp, Kiều Tâm Duy ngừng thở, trời ơi, sẽ không xui tới mức đụng phải lũ đó chứ? Cô chuẩn bị chạy về phía ngược lại. “Tâm Duy” Giang Hạo hô to, anh mở cửa đi ra ngoài, gọi lớn: “Tâm Duy, là anh.” Kiều Tâm Duy đứng lại chớp mắt, thì ra người đến là Giang Hạo. Giang Hạo vội chạy tới cạnh cô, ôm cô vào lòng, tim anh đập rất mạnh, anh chưa từng lo được lo mất như thế này, với anh mà nói, hai ngày hai đêm này giống như vạn năm trôi qua vậy.

“Giang Hạo...” Kiều Tâm Duy gọi tên anh, vừa mở miệng đã nghẹn ngào. Giang Hạo nâng mặt cô, hôn nhẹ lên trán, lông mày, con mắt, chóp mũi và môi cô. Anh dùng lưỡi liếm nước mắt, xoa hai vai cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, anh tới rồi.” Anh nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới, muốn xem cô có vấn đề gì không: “Em có bị thương không? Mau nói với anh.” Kiều Tâm Duy lắc đầu, bây giờ không phải lúc tố khổ: “A Hạo, đám người này là người của Từ Nhật Gia và anh trai cô ấy, hang ổ của họ ở kho hàng chỗ cửa biển gần đây.”