Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 134: Sức hấp dẫn của thủ trưởng (2)




Kiều Tâm Duy chưa từng trượt băng, cả cảm giác cân bằng của cô cũng không tốt, nhìn dáng vẻ nhóm học sinh kia tới lui trên băng tự nhiên như đi lại, cô muốn gióng trống lui quân.

“Hey, lại đây.” Giang Hạo vẫy tay với cô. Kiều Tâm Duy mặt mày nhăn nhúm, cực kỳ không muốn: “Em thấy mình vẫn nên chờ anh ở trên thôi.” Giang Hạo vừa thấy cô có ý định chạy trốn thì đột nhiên trượt đến như một cơn gió: “Đừng đi chứ, em cũng thay giày trượt băng rồi, tới đây, anh kéo em.” Nói rồi, anh kéo cánh tay cô: “Chậm một chút, một chân bước lên trước làm trụ... Có anh kéo mà em sợ cái gì?” Đôi mắt nhỏ u oán của Kiều Tâm Duy trừng anh, vừa bước theo chỉ dẫn của anh, vừa ganh tị nói: “Anh lại còn khoe khoang trước một đám gái trẻ nữa.”

Giang Hạo ngẩn ra, ngay sau đó phá lên cười ha hả: “Kiều Tâm Duy, mỗi chuyện này mà em cũng ghen à, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, những đứa kia thì được bao tuổi chứ?” “Hừ, ông già bảy mươi tuổi cũng có thể cưới gái trẻ hai mươi tuổi, mấy người cũng chỉ hơn kém nhau mười tuổi thôi.”

“Em nói cũng có lý.”

“Chứ gì.”

Chân Kiều Tâm Duy giẫm lên mặt bằng, sau đó, chẳng có sau đó, cả người cô như bị đóng đinh cứng đờ hoàn toàn, cái gì mà bước đi như bay, cái gì cô gái như gió, chẳng dính dáng gì đến cô cả.

“Em đứng lên nào, đứng lên, chân trước nâng lên trước, chân sau đạp nhẹ ra.”

Nhưng mà, cô hoàn toàn không thể động đậy được: “Không được, em không nhúc nhích được... Ôi ối ối, anh đừng cử động mà, ái ái ái, sao em lại trượt đi, chậm một chút, chậm chút đi, em sợ quá...”

Hai người đứng mặt đối mặt, Giang Hạo nắm hai tay cô rồi chậm rãi di chuyển đến trung tâm, miệng còn liên tục cổ vũ, nói một số điều cần chú ý. Những cô nào có nghe lọt, cô chỉ cảm thấy bị bêu xấu trước một đám nhóc nhỏ hơn mình thôi, mất mặt quá.

“Em không muốn trượt, em không biết, em vẫn nên lên trên chờ anh thôi, được không?” Hai chân cô đều đang run run, người cũng run run, trượt băng nhìn thì rất khoái, nhưng không biết là không biết, đừng nói bước đi như bay, bây giờ một bước cô đi cũng khó rồi.

“Em đã ra tới đây rồi, đừng sợ, anh kéo em đi không phải là được à...” Giang Hạo ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh chơi với mấy đứa nhóc kia không hợp, kỹ thuật của bọn nó cùi quá, coi như em chơi với anh đi.”

Coi như em chơi với anh đi, giọng nói đó, trầm thấp mang theo nét dịu dàng, khiến cô không thể nào từ chối được.

Vì thế cô gồng mình đi ra giữa sân bằng với anh.

Đám học sinh ríu rít làm ầm ĩ không ngừng, không khó nhận ra, bọn nó cực sùng bái Giang Hạo, nhưng chúng cũng thức thời, sau khi nói vài câu thì mỗi đứa tự chơi phần mình. Kiều Tâm Duy đứng trên sân bằng mới phát hiện ra, cảm giác cân bằng của mình không phải kém bình thường, cô căn bản không thể rời khỏi Giang Hạo: “Đừng thả tay, đừng thả tay ra, ủi ủi ủi, em sợ...” Giang Hạo che chở cô như che chở một đứa trẻ mới tập đi: “Em càng sợ thì càng không trượt được, thả lỏng ra, không phải có anh ở đây à, nào.” Giang Hạo kéo cô đi, chờ cô trượt được thì thả lỏng tay ra, lực ma sát trên mặt bằng nhỏ, cô dang hai tay, cổ định tư thế này, trượt tiến về phía trước: “Ôi ối ối, không dùng được rồi, ối ổi ổi, mau kéo em lại, hự...” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô đã trượt chân ngã nhào, đầu gối đập mạnh xuống mặt bằng: “Khụ khụ khụ, không phải có anh ở đây à, anh nói đùa gì vậy, ngã đau quá.”

Cũng chỉ trong nháy mắt, cô lại ngã, Giang Hạo cười lắc đầu: “Người em cứng quá, thả lỏng ra chút... Lên nào, ngã đau không?”

Kiều Tâm Duy đáng thương nhìn anh: “Có, chúng ta lên đi, không muốn trượt đầu.” “Ngã là không muốn trượt, vậy thì em sẽ mãi mãi không học được”

“Em cũng đâu muốn học.”

Giang Hạo cạn lời, chống nạnh đứng đó: “Em đúng là dễ dàng bỏ cuộc mà, em làm chuyện gì cũng đều như vậy à? Rốt cuộc Tân coi trọng điểm nào ở em hả?”

Mắt Kiều Tâm Duy liếc sang chỗ khác: “Anh nói cái gì vậy chứ?” “Anh chỉ nói trên mặt công việc, em nghĩ cái gì hả? Trong lòng có quỷ hả?”

“Anh mới trong lòng có quỷ đó, cứ khi không lại có ý muốn thử em hả?” Nói tới nói lui, hai người lại nói đến xẹt lửa, tay Kiều Tâm Duy chống người đứng lên, nhưng trọng tâm của cô lại nghiêng về sau nên ngã phịch ra, mông đập mạnh xuống mặt bằng.

Giang Hạo đỡ cô, cô vung tay, bướng bỉnh nói: “Tự em dậy, không cần anh đỡ.” “Không nghe lời phải không?”

“Rõ ràng là anh nói chuyện kỳ cục trước, chọc em nóng lên rồi lại bảo em không nghe lời, cái gì cũng là anh nói, anh không tin em như vậy thì đi theo giám sát em cả ngày đi.” Nói rồi, Kiều Tâm Duy lại đứng lên, lung la lung lay đi vòng sang bên cạnh, nhưng mà, cô dùng sức không đúng nên toàn bị thụt lùi, nhất thời hoàn toàn không biết làm sao.

Giang Hạo thở dài một hơi, trượt hai bước qua muốn đỡ cô, cô lại vung tay đẩy anh ra: “Vợ à...” Bỗng nhiên anh ôm cô thật chặt từ phía sau: “Đừng động đậy, động nữa lại ngã đó... Được rồi được rồi, là anh không tốt, là anh lắm mồm nhắc đến Tân, không phải vì hai người mỗi ngày sớm chiều làm việc cùng nhau làm anh không yên tâm à? Tân đã chơi gái vô số rồi, lỡ như...”

“Không có cái lỡ như này đâu.” Kiều Tâm Duy ngắt lời anh, thề thốt son sắt: “Em chắc chắn sẽ không phản bội anh, còn anh thì sao?” Cô quay đầu, ánh mắt mãnh liệt nhìn anh, cô cần đáp án của anh.

Giang Hạo hít sâu một hơi, cũng nghiêm túc nói: “Anh cũng không.”

Kiều Tâm Duy dầu miệng, cơn tức be bé vừa rồi đã tan hoàn toàn dưới ánh nhìn chăm chú chân thành của anh, cô có thể hiểu được nỗi bất an và lo được lo mất của anh, cô muốn nói với anh rằng, thật ra cô cũng vậy, bởi vì sợ mất đi nên mới căng thẳng.

Cách đó không xa, đám con trai huýt sáo, chúng còn tưởng hai người họ đang tâm tình.

“Bỏ ra, dạy hư trẻ con kìa.” Kiều Tâm Duy nhắc nhở.

Nhưng Giang Hạo cũng không có ý muốn buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn: “Không, anh thích ôm em như vậy, còn dạy hư trẻ con gì gì đó, hiểu biết của chúng chưa chắc đã ít hơn em đầu, dạy hư cái gì chứ. Đi, chúng ta trượt về, chậm chút.”

Anh và Tân là bạn nối khố, anh biết Tân là một người cẩn thận lại chu đáo, còn biết dỗ con gái vui vẻ, nguyên nhân chính là vì Tân cũng rất ưu tú nên anh mới lo lắng. Cũng bởi vì càng ngày càng để ý đến vợ mình, nên mới cứ có hôm nào rảnh là anh lại đi xa để đón cô.

Thay xong giày trượt băng, Giang Hạo xắn ống quần Kiều Tâm Duy lên kiểm tra đầu gối, hai đầu gối đúng là không biết cố gắng bầm một mảng lớn, nhìn thôi cũng đau. Anh thở dài: “Haiz, em đúng là dốt vận động mà, chạy bộ không được, luyện võ không được, trượt băng cũng không xong, ôi em biết bơi không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Em đi con đường của thục nữ, vận động mạnh không dính dáng gì tới em đâu.”

Giang Hạo lại không nhịn được cười: “Thục nữ? Trời ơi, em chắc chắn không phải mình đi con đường của Lâm Đại Ngọc chứ hả?” Kiều Tâm Duy dùng khuỷu tay huých anh: “Khốn kiếp.” “Lên đi, anh cõng em.” Giang Hạo ngồi xổm, không đợi cô đáp lại đã kéo tay cô lên. “Này, làm gì thế, thả em xuống, em có thể tự đi mà.” “Lúc đàn ông đối xử tốt với em, em chỉ cần vui vẻ đón nhận là được, hơn nữa, người đàn ông này còn là chồng em nữa, em gấp cái gì?” Kiều Tâm Duy cảm thấy có lý, vì thế ngoan ngoãn ghé vào lưng anh, anh có bờ vai dày rộng, cực kỳ giống bờ vai của ba khi cô còn nhỏ, mỗi khi mệt mỏi cực nhọc đều có thể dựa vào. Hai tay của anh nâng mông cô, chân cô rủ xuống bên sườn của anh, thảnh thơi bước đi.

“Ông xã.” “Ù?”

“Hôm nay mệt quá rồi, hôm nào khác anh lại dạy em được không?” “Được chứ, em chịu học đương nhiên là anh chịu dạy.” Anh xoa bóp mông cô và nói: “Muốn ăn khuya không?”

“Em sợ béo.”

Giang Hạo ngạc nhiên quay lại nhìn cô, sửng sốt nói: “Em còn sợ béo, em có nghĩ tới cảm nhận của người béo không?”

Bên cạnh họ vừa hay có một em gái béo cân nặng không hề nhẹ đi ngang, tay còn cầm trà sữa và bắp rang, vừa đi vừa ăn. Giang Hạo vừa thốt ra lời này, cô ta đã căm giận nhìn hai người, trong đôi mắt nhỏ toàn là hâm mộ, ghen tị và oán hận. Kiều Tâm Duy và Giang Hạo không hẹn mà cùng ngậm miệng, trời, vô duyên vô cớ đắc tội với người ta.

Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng của Từ Nhật Gia: “Anh Giang, chị Tâm Duy, trùng hợp quá, lại gặp được hai người ở đây.” Họ quay đầu nhìn lại, thấy Từ Nhật Gia mặc bộ đồ tennis màu trắng thoải mái tươi cười với bên này, cô cột tóc đuôi ngựa cao, trán đeo băng đô màu vàng chanh, mép váy đong đưa nhịp nhàng trước sau theo từng bước đi, tuổi trẻ tươi đẹp, thanh xuân dào dạt. Kiều Tâm Duy thình lình cấu lên đầu vai Giang Hạo, khẽ nói: “Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, trượt băng còn mặc đồ tennis, con bé nóng đến mức nào chứ, cố ý mà.” Chỉ chốc lát sau, Từ Nhật Gia đã chạy đến đây: “Nếu sớm biết hai người tới đây, vừa rồi em đã đi nhờ xe rồi.” Kiều Tâm Duy trốn ở sau lưng Giang Hạo, cô còn đang mặc đồ công sở màu xanh biển, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người phụ nữ trung niên, Từ Nhật Gia mỉm cười yểu điệu: “Anh Giang, hai người cũng thích trượt băng à? Vậy đi cùng nhau nhé, em đang lo hôm nay không có đối thủ.”

Giang Hạo biết Kiều Tâm Duy bức bối, vì thế nói: “Ổ không được, chúng tôi đang định về, cô cứ chơi đi.” Mặt Từ Nhật Gia treo đầy tiếc nuối: “Vậy được rồi, lần sau đi cùng nha, chị Tâm Duy, nếu hai người có đến đây nhớ gọi em nhé.” Kiều Tâm Duy nằm sấp lên lưng Giang Hạo, tay ôm chặt cổ anh: “Được.” Giang Hạo nhướng mày cười, người nào đó đang tự ti sâu sắc không thể tự kiềm chế. Ra khỏi sân bằng, Kiều Tâm Duy kẹp lấy eo anh, hai tay cũng bóp chặt cổ anh, tức giận đến mức la hét: “Vừa rồi anh nhìn cô ấy, anh nhìn cô ấy, còn cười nữa, không cho cười... Haiz, sao cái gì con bé cũng biết thế, dáng người còn đẹp như vậy nữa, không khoa học mà.”

“Người ta là dân vận động, gầy nhưng không yếu, khỏe mạnh.”

“Hừ, anh còn nói đỡ, còn nói đỡ cho cô ấy nữa, oa oa oa, không cho nghĩ!”

Giang Hạo cười: “Không phải anh muốn nhìn, là cô ấy đứng trước mặt anh mà, có mắt đương nhiên sẽ nhìn thấy, anh cũng không nghĩ đến cô ấy mà, là em cứ nhắc tới nên anh mới thuận tiện ngẫm nghĩ lại mà thôi. Haiz, sao em cứ thích ghen tuông vậy chứ?”

Cằm Kiều Tâm Duy hơi hếch lên: “Hai ta một chín một mười thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã rời khỏi quảng trường, xung quanh toàn là phố đồ nướng BBQ và ăn vặt, Giang Hạo hỏi: “Còn muốn ăn khuya không?”

“Ăn!”