Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 123: Anh giang ngây thơ




Từ Nhật Gia không chỉ đam mê marathon mà còn biết Judo, thì ra cô bé nhỏ nhắn xinh xắn này là một người đàn ông thực thụ.

Trong võ quán, Kiều Tâm Duy co quắp ngồi trong góc như một quả cầu da bị xì hơi, hai chân run bần bật, không còn sức động đậy cả ngón tay, ai gọi tới thì cô cũng hồi hộp hết cả người. Trong khi đó, tâm trạng của Giang Hạo và Từ Nhật Gia lại càng ngày càng tốt, hai người đã thay đồng phục Judo, cùng luận bàn võ thuật.

“Anh Giang, anh nhớ thủ hạ lưu tình.” Từ Nhật Gia cười, sau khi thắt chặt đai lưng, cô nàng tiến vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Giang Hạo vẫn khá thong thả, Từ Nhật Gia hét lên rồi nhanh nhẹn kéo tay anh, quay lưng lại quật anh qua vai mình. Một cô gái chưa tới trăm cân đã làm một quân nhân bảy mươi bảy cân ngã xoài ra đất. “ô kìa.” Thấy cảnh này, Kiều Tâm Duy thốt lên kinh ngạc: “Ông xã, anh cùi bắp quá.”

Giang Hạo cũng sững sờ, xem ra anh đã coi thường cô bé này rồi. Anh nhanh chóng nhổm dậy, thấy Từ Nhật Gia nở nụ cười thắng lợi, giây phút này, anh bắt đầu nhìn thẳng vào cô gái này.

Từ Nhật Gia thừa thắng xông lên, nhưng Giang Hạo đã chuẩn bị với tư thế trung bình tấn rất vững vàng. Từ Nhật Gia hét lên rồi tách tay anh ra, nhưng anh chẳng nhúc nhích tí nào, ngược lại còn đẩy cô về trước, cuối cùng buông lỏng cô ra, anh không đến độ ra chiêu thật với cô.

“Anh Giang, trên chiến trường không phân biệt nam nữ. Anh đừng nhường em.” Nói đoạn, Từ Nhật Gia chạy đến tấn công.

Giang Hạo lui lại nhanh hai bước, bắt lấy cổ tay cô kéo mạnh lên lưng: “A..” Từ Nhật Gia kinh ngạc hét lên, người cô bị Giang Hạo nâng lên, lưng và lưng dính sát. Động tác bỗng dừng lại, Giang Hạo cũng không vật có xuống đất mà rất lịch sự thả cô xuống nhẹ nhàng.

Sau mấy hiệp, Từ Nhật Gia ngơ ngẩn không biết phải làm cách nào để đột phá tiến công. Rất rõ ràng, Giang Hạo cũng không sử dụng hết sức để đối phó, ngay cả mặt kĩ thuật cũng nhường cô.

“Anh Giang, anh đừng nhường em. Như vậy thì vô nghĩa quá.”

Giang Hạo thành thật nói: “Tôi sợ nếu dùng toàn lực sẽ thật sự làm cô ngã, đó là lỗi của tôi.”

Mới đầu, Kiều Tâm Duy còn hăng hái nhìn hai người bọn họ, nhưng trông thấy hai người hợp tác với nhau ăn ý nhiều lần như thế, cô cảm thấy lòng mình rất khó chịu. Luận bàn kết thúc, Giang Hạo thảnh thơi đi đến. Thấy bộ dạng sống dở chết dở của kiều Tâm Duy, anh không nhịn được nói: “Mới thế mà ngã quỵ rồi? Học người ta một chút đi.”

Từ Nhật Gia cười hoan hỉ, gương mặt đỏ ửng làm da bừng sáng: “Chị Tâm Duy, chị vẫn ổn đấy chứ?” Kiều Tâm Duy cười khan, giơ tay hình dấu “ok” để đáp lại. Từ Nhật Gia lại đề nghị: “Chiều nay đi đánh bóng quần (squash) không? Rất gần, đối diện võ quán mới mở một tiệm bóng quân. Anh Giang có hứng thú không?” Cô mong ngóng nhìn Giang Hạo.

Giang Hạo lại họ khẽ: “Lần sau đi, người nào đó thật sự không ổn lắm.” Nói đoạn, anh đỡ Kiều Tâm Duy lên: “Chiều nay để em ăn no ngủ đủ được không?” Kiều Tâm Duy hơi nghiêng người. Cô vịn tường đứng dậy, không phải lại nổi hứng làm kiêu, nhưng lòng cô thật sự rất khó chịu. Cô giả bộ thoải mái nói: “Đói quá, ăn sáng trước đi, nhanh lên.”

Trong quá trình sống chung với cô, Giang Hạo đã hoàn toàn hiểu hết tính tình của cô, tâm trạng tốt hay xấu đều được thể hiện ngay trên mặt. Aiz, cô nàng này, lại ăn dấm chua rồi.

Trong phòng thay quần áo, Từ Nhật Gia hết lời khen Giang Hạo, từng câu từng chữ đều thể hiện sự sùng bái, kèm theo đó là niềm hâm mộ đối với cô.

“Chị Tâm Duy, anh trai em lại đi công tác ở Singapore rồi. Anh ấy nghe thấy người cứu mình là chồng của đồng nghiệp em thì vui lắm, còn nói là chờ anh ấy về nhất định sẽ mời hai người ăn cơm.”

“Ha ha, đừng khách sáo như thế.” “Phải thế chứ, anh Giang đã cứu anh em một mạng mà... Chị Tâm Duy, chị thật hạnh phúc.” Kiểu Tâm Duy cười không nổi nữa, cô chuyển chủ đề ngay lập tức, nói: “Chị xong rồi, ra ngoài chờ em nhé”.

Đi từ phòng thay đồ ra, Giang Hạo đã đứng chờ ngoài cửa. Cô hờn dỗi lườm nguýt anh, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh, Giang Hạo dời dời bước sang bên này.

“Thế nào thế nào? Sao mới một lúc mà mặt mày tối thui thế này?”

Kiều Tâm Duy ngoảnh mặt đi không để ý đến anh nữa. Giang Hạo ngồi xuống sát bên cạnh, tay nhéo nhéo bắp đùi của cô: “Chuẩn bị tâm lý đi, có khi ngày mai càng chua hơn đấy.”

“Đừng chạm vào em.” Cô chắc chắn mình không chịu nổi khi nhìn thấy anh có chút thích thú nào với một cô gái khác.

“Ai u, cho em chút mặt mũi thì em định mở xưởng nhuộm luôn phải không?” Giang Hạo bế cô lên đùi mình, cô giãy giụa: “Đừng nhúc nhích, em còn cử động nữa là anh hôn em đấy.”

“Đồ lưu manh, thả em ra.”

Giang Hạo không nói thêm câu nào, ấn sau gáy cô rồi hôn cô một cái.

“Đừng, ở nơi công cộng, chú ý hình tượng, anh đừng có làm bậy.”

Cô càng nói anh càng làm mạnh hơn, anh ấn gáy cổ rồi hôn mãnh liệt hơn, hôn mê say đến nỗi còn phát ra tiếng, cuối cùng biến thành cắn: “Còn giận không?”

Mặt và miệng Kiều Tâm Duy bị anh bóp đến nỗi biến hình, cô lườm anh một cái sắc lẹm: “Sao em nhận ra anh ngây thơ như vậy chứ?!”

Giang Hạo cười vui vẻ: “Ha ha, cố hiểu anh nhiều hơn, em sẽ nhận ra nhiều điều ngạc nhiên hơn nữa. Hết giận rồi chứ?”

“Em không giận.” Thú thật mà nói, đối diện với nụ hôn say đắm ngọt ngào của anh, những suy nghĩ ngột ngạt trong đầu cô đã biến mất tăm.

“Còn nói dối, còn dám nói dối?” Giang Hạo ôm chặt lấy cô, vừa hôn vừa nói.

Kiều Tâm Duy xấu hổ đỏ bừng mặt, trời ơi cái lối nhỏ này lâu lâu vẫn có người đi ngang qua đó: “Ai nha, anh đừng có chọc em nữa, được rồi, em nói thật với anh, em không muốn anh gần gũi với cô gái khác, em cảm thấy rất khó chịu.”

Giang Hạo im lặng nhìn cô, gương mặt vui sướng. Càng nhìn, ánh mắt anh càng lưu manh hơn: “Bà xã, anh muốn về nhà ngay để ăn em luôn.” “Ai nha, anh làm em xấu hổ chết mất.”

“Ha ha ha ha, cô bé ngốc nghếch này, vậy từ nay về sau anh sẽ không đùa giỡn với cô ấy nữa, chỉ chơi với em. Em nói cái gì anh sẽ làm cái đó, được không?”

“Hừ, cái này còn tạm được.”

Trong phòng thay đồ, Từ Nhật Gia đứng ở bên trong mãi vẫn không ra ngoài. Cô lén nhìn những hành động thân mật của hai người, từng câu nói và hành động của Giang Hạo đều làm cô ghen tuông điên cuồng. Ngày diễn ra tai nạn, cô tận mắt trông thấy cái chết đang xâm chiếm anh trai mình, là Giang Hạo đã xuất hiện kịp thời, ngay lúc đó cô đã có cảm giác không bình thường đối với anh. Sau này, khi biết anh là chồng của Kiều Tâm Duy, cô còn cảm thấy mất mát một thời gian dài.

“Nhật Gia sẽ ra đây nhanh thôi, anh đừng có ngả ngớn như vậy nữa, người ta thấy thì xấu hổ chết mất, hai bọn em còn làm cùng phòng đó.”

Giang Hạo nghe lời thả cô ra, nhưng cánh tay vẫn khoác trên vai.

Từ Nhật Gia thay xong quần áo đi ra ngoài, gương mặt không thể hiện bất kì cảm xúc lạ lùng nào. Cô vẫn giữ tâm trạng hồ hởi của mình, nói: “Anh Giang, chị Tâm Duy, em mời hai người ăn trưa nhé, quán bò bít tết ở tầng dưới ok lắm, hai anh chị nể mặt cho em cơ hội nhé.”

Cô bé này đã mời rất nhiều lần rồi, từ chối lần một lần hai là tình lí, từ chối thêm nữa thì chính là khách sáo, Giang Hạo nói: “Anh không vấn đề, xem vợ anh có cho em cơ hội không đã.”

Từ Nhật Gia lập tức nhìn Kiều Tâm Duy với đôi mắt cầu xin: “Chị Tâm Duy, chị hãy hỗ trợ cho mong muốn bé nhỏ của em đi.”

Kiều Tâm Duy thở dài một hơi: “Vậy cũng được.”

***

Trong khách sạn Bác Lan, Nguyễn Tấn bước từng bước thong thả đi vào. Thoát khỏi Chu Tiểu Y, cả người anh đều nhẹ nhàng hết cả lên. Nhân viên phục vụ tiến đến, không chờ hỏi, anh đã chủ động nói: “Ăn cơm, có đặt trước, họ Tiêu.”

Nhân viên phục vụ cười tươi tắn nói: “Biết rồi ạ, ngài là khách quý của cô Tiêu, cô ấy đang chờ ngài, mời đi vào trong.”

Đến khu được đặt trước, trên bàn đã được bày đầy những món ăn, món nào món nấy cũng nổi tiếng ngon miệng. Tiêu Thiên Ái vẫn đang lịch sự ngồi một bên, Nguyễn Tân đi vào nhìn một lát rồi cảm thán nói: “Wow, hôm nay cậu muốn đãi tiệc đại gia nào thế?”

Tiêu Thiên Ái cười một tiếng: “Đâu có, tôi muốn chiêu đãi một người bạn ba mươi năm mà.”

Nguyễn Tấn kinh ngạc chỉ chỉ mình, sau đó giơ ngón trỏ lên biểu lộ số một: “Đừng có bảo là cậu chỉ mời một mình tôi thôi đấy.”

“Đúng vậy, chỉ một mình cậu. Đến đây, ngồi xuống nhanh nào. Tôi đoán cậu sẽ đến giờ này nên thức ăn đã được dọn lên sẵn hết rồi, muốn ăn thêm gì thì cậu cứ gọi.”

Nguyễn Tân nhìn bàn ăn trước mặt, lại thốt lên: “Có hai người thôi cậu gọi nhiều thế. Cậu đúng là đại gia, chất đấy.” Trong những món ăn trên bàn, món chính là hải sản, tính sơ qua ít nhất cũng ba ngàn. Anh từ từ ngồi xuống ghế mở lời trước: “Vô công bất thụ lộc, hôm nay cậu mời tôi một bàn ăn đấy thế này, có chuyện gì thế?”

Tiêu Thiên Ái mỉm cười, cầm lấy đũa gắp thức ăn: “Ăn trước đã, vừa ăn vừa nói.” “Không, cậu nói trước đi. Không biết thì tôi cảm thấy bất an lắm.” Cầm lấy đũa xong đặt xuống, Tiêu Thiên Ái hơi nhấp môi, hổ thẹn nói: “Tân, tôi muốn xin cậu giúp một chuyện, cậu có đồng ý giúp tôi không?” “Chuyện gì?”

“Tôi biết làm chuyện này hơi thiếu đạo đức, nhưng trừ cậu ra, không ai có thể giúp tôi được.”

Nguyễn Tấn kinh ngạc” “Có chuyện gì mà A Hạo làm không được mà tôi có thể làm chứ?” Anh tin tưởng, chỉ cần một câu của cô, Giang Hạo chắc chắn sẽ vì cô mà xông pha khói lửa.

Trước mặt bạn thân nhiều năm, Tiêu Thiên Ái cũng không giấu giếm nói: “Tôi muốn A Hạo quay về bên tôi, tôi biết trong lòng anh ấy còn có tôi, kết hôn chỉ vì người nhà ép buộc.”

Nguyễn Tấn hơi giật mình: “Cái này... không tốt đâu. A Hạo có đặt cậu ở trong lòng hay không với chuyện cậu ấy đồng ý ở bên cạnh cậu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cậu ấy sống chung với Kiều Tâm Duy hai tháng nay khá tốt, tại sao cậu phải phá hỏng chứ?” Phá hỏng, anh dùng hai chữ phá hỏng. Tiêu Thiên Ái chợt cảm thấy không còn cách nào để cứu vãn nữa: “Tại sao ngay cả cậu cũng đứng về phía Kiều Tâm Duy? Cô ta có sức hấp dẫn lớn như vậy ư?”

Nguyễn Tấn tránh né ánh mắt cô: “Không phải tôi đứng về phía cô ấy, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Đôi đũa đang nằm trong tay anh, nhìn những món ăn ngon lành trên bàn, nhưng anh không hề động đũa một chút nào. Muốn hưởng thụ món ngon phải trả một cái giá quá đắt. “Tân, nếu trước đây cậu thích Kiều Tâm Duy, sao lúc trước cậu không thử theo đuổi cô ấy?”

Ám ảnh trong lần Nguyễn Tấn chính là cái cô Chu Tiểu Y đáng sợ kia, nếu không nói thì chẳng có chuyện gì, nói ra thì mọi người đều xấu hổ. Anh cười khan một tiếng, nói: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Tôi đã nghĩ thoáng rồi.” “Thật ra thì mục đích của hai chúng ta đều giống nhau, cậu muốn Kiều Tâm Duy, tôi muốn A Hạo trở về bên mình, hay là...”

“Khụ khụ.” Nguyễn Tấn biết cố định nói điều gì, anh quả quyết từ chối: “Thiên Ái, tôi thấy việc này tôi không giúp được cậu đâu. Cậu cũng nên từ bỏ suy nghĩ này sớm đi. Hai người đó đã là vợ chồng hợp pháp, A Hạo cũng rất quan tâm Kiều Tâm Duy, đừng khiến mọi chuyện đi xa đến nỗi làm bạn bè cũng không thế. Coi như tôi chưa từng nghe thấy những lời ngày hôm nay, với lại, tôi nghĩ bữa cơm này tôi không thể ăn rồi, thôi thì lần sau tôi mời cậu. Gặp lại sau.”

Nguyễn Tấn không nói thêm gì nữa mà bỏ đi ngay, ghế anh còn chưa kịp nóng. Tiêu Thiên Ái định ngăn lại, nhưng vì cô ngồi xe lăn nên hành động bất tiện, chỉ có thể để mặc cho anh rời đi. Ha ha, cô cười lạnh. Năm năm, cái gì cũng thay đổi. Tình yêu, tình bạn, đều không đáng giá một đồng.