Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 100




Doãn Lạc Hàm không nghe rõ rốt cuộc trong miệng Trịnh Diệu Đông nói nhỏ cái gì, liếc anh một cái, hành vi tương đối tự làm mất đi sự "Thục nữ" của cô, sau đó thấy ánh mắt Trịnh Diệu Đông vẫn nhìn cửa chính thì biết chuyện anh thích làm nhất chính là nhìn gái đẹp, vì vậy trong lòng có khó chịu nói, "Rốt cuộc là anh đang nhìn gì."

Trịnh Diệu Đông không có phản ứng gì, vì vậy Doãn Lạc Hàm nhìn theo ánh mắt của Trịnh Diệu Đông, không nhìn thì không sao cả, vừa nhìn thì cằm rớt xuống đất, "Ai da, Tiểu Đông à, anh nói xem, em sinh ra ảo giác sao?"

Trịnh Diệu Đông: ". . . . . ."

"Má ơi, Tiểu Phong Phong và Khả Khả hoạt động bí mật từ lúc nào, con cũng lớn như vậy. . . . . ."

Sau khi Trịnh Diệu Đông nghe Doãn Lạc Hàm mở miệng thì không nói gì.

Doãn Lạc Hàm sờ sờ cằm, "Không đúng, em còn nhớ là Khả Khả khá thích Tô Cẩm Niên. . . . . ."

Trịnh Diệu Đông xem thường nhìn Doãn Lạc Hàm: em có thể ‘hậu tri hậu giác’ hơn một chút nào nữa không? (hậu tri hậu giác: chậm chạp, cái gì người ta biết hết rồi mình mới biết)

Ban đầu chuyện Tô Khả kết hôn với Tô Cẩm Niên cũng có thai luôn, thật ra thì đúng là Doãn Lạc Hàm không rõ ràng lắm, dù sao không có ai nói với cô nên mới có tình cảnh hiện tại.

Doãn Lạc Hàm tiếp tục chớp mắt mấy cái, "Mẹ nó, em cho là em sinh con trước Tô Khả, không ngờ. . . . . ."

Trịnh Diệu Đông: ". . . . . ."

Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm nhìn chằm chằm Trịnh Diệu Đông, "A, đều tại anh!"

Trịnh Diệu Đông khóc không ra nước mắt, "Trách anh cái gì chứ." Anh còn không trách em bỏ thuốc anh thì thôi!

"Anh không XXOO với em sớm một chút thì em sẽ thua Tô Khả sao? A, bây giờ thì tốt rồi, con em ấy đã có thể ‘đả tương du’ mọi nơi rồi, em còn giấu trong bụng nè!" (đả tương du: mua nước tương, ý ở đây là biết đi và còn đi đủ chỗ)

Trịnh Diệu Đông nhìn trời: mình có thể nói tục không?

Phía bên kia, Doãn Lạc Phong và Tô Khả đã đi ra ngoài, dĩ nhiên là nhìn thấy Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông ở cửa, Tô Khả nhìn thấy Trịnh Diệu Đông thì không nhịn được khẽ cau mày, nhưng vẫn ẳm Tiểu Bao Tử đi về phía trước.

"Hi, chị Hàm." Đợi đến khi cô và Doãn Lạc Phong đi tới bên cạnh hai người họ thì hiển nhiên là Tô Khả chào hỏi trước rồi sau đó đưa mắt nhìn Trịnh Diệu Đông, "Chào anh, bác sĩ Trịnh."

Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông giống như người ngốc vậy, hai người hoàn toàn xem nhẹ hỏi thăm của Tô Khả mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Bao Tử trên tay Tô Khả.

Tô Khả nhìn ánh mắt của Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông, không biết nói gì.

Rất lâu sau đó, khi Tô Khả cho rằng thời gian của mọi người đã dừng lại thì Doãn Lạc Hàm mới lẩm bẩm nói một câu, "Mẹ nó, thật sự rất giống đấy!"

Trịnh Diệu Đông gật đầu, "Quả thật như khắc ra từ một khuôn vậy."

Còn Tiểu Bao Tử ở trong ngực Tô Khả nhìn cái dì kỳ lạ và cái chú cao ốm kỳ lạ trước mặt, trong lòng khẽ khinh bỉ một phen, nhưng là ngoài mặt vẫn phải có lễ phép , "Xin chào, dì, chú."

Doãn Lạc Hàm vừa nghe giọng nói non nớt thì chỉ có cảm giác lòng của cô mềm nhũn ra, cũng không quản cái từ "dì" trong miệng bé, hai tay lập tức đưa ra nắm gò má béo múp trên mặt nhỏ của Tiểu Bao Tử, "Oa oa, sảng khoái nhỉ, dắt lừa thuê à!"

Còn mặt của Tiểu Bao Tử nhíu lại, vô cùng khó coi, muốn lắc lắc đầu để tìm cách làm cái tai của dì kỳ lạ bỏ xuống, nhưng mà dì bóp quá chặt, hơn nữa không ngừng xoa nắn. Có buồn bực hay không chứ.

Tô Khả nhìn bộ dạng của Tiểu Bao Tử thì hơi đau lòng.

Doãn Lạc Phong: "—_—"

Trịnh Diệu Đông, ngước bốn mươi lăm độ nhìn trời tươi đẹp mà ưu thương: hi vọng đứa con trong bụng bình thường một chút thôi.

"Lúc chị còn nhỏ thì đã muốn véo mặt Tô Cẩm Niên, nhưng vẫn không thực hiện được, bây giờ có thể véo con trai anh, oa oa, rát có cảm giác."

Trong nháy mắt mặt của Tô Khả trắng bệch, ánh mắt lướt qua Tiểu Bao Tử. Còn bộ dáng Tiểu Bao Tử là hình như không nghe thấy lời của Doãn Lạc Hàm.

Trịnh Diệu Đông gật đầu, sau đó nói với Doãn Lạc Hàm: "Em đừng véo quá lâu."

Tiểu Bao Tử liếc nhìn Trịnh Diệu Đông, cảm thấy chú cao ốm kỳ lạ đáng tin hơn dì kỳ lạ, lại nghe thấy Trịnh Diệu Đông nói, "Để cho anh nựng một hồi đi, lúc còn nhỏ thì anh cũng không thường nghĩ được ngắt mặt Tô Cẩm Niên á."

Lúc này Doãn Lạc Phong ngăn cản, "Được rồi, đang ở cửa lớn, cản trở người ta làm ăn đấy."

Mọi người: ". . . . . ."

Bởi vì Doãn Lạc Hàm còn có rất nhiều đồ chưa mua xong nên vội vã nói với Doãn Lạc Phong và Trịnh Diệu Đông là sẽ mua chút đồ nữa, nhưng thật ra thì tâm tư cô đã không còn lòng dạ để tiếp tục chọn mua nữa, đôi mắt to hoàn toàn nhìn chằm chằm vào người Tiểu Bao Tử.

Mỗi lần nhìn thấy Tô Khả ôm Tiểu Bao Tử, Doãn Lạc Hàm muốn nói lại thôi, muốn hỏi rõ ràng hơn, vì vậy quyết định nhanh chóng mua xong đồ để tìm một chỗ trò chuyện thật tốt.

Cô liệt kê đồ muốn mua lên giấy rồi trực tiếp ném cho Trịnh Diệu Đông, để anh thấy thì mua.

Trịnh Diệu Đông khóc không ra nước mắt, dù sao đứa nhỏ trong bụng Doãn Lạc Hàm là của anh, anh chỉ có thể buồn bực tìm kiếm mấy thứ này xung quanh các cửa hàng.

Ánh mắt Doãn Lạc Hàm vẫn đang ở trên người của Tiểu Bao Tử, tiếc rằng thỉnh thoảng Doãn Lạc Phong lại ngăn cản tầm mắt của cô, hơn nữa quăng một ánh mắt cảnh cáo cho cô, Doãn Lạc Hàm hận không thể đưa anh bay vào trong bụng mẹ của cô.

Trong khi không có ý thức thì Trịnh Diệu Đông đã mua hết tất cả đồ đạc rồi, lúc này đã gàn tới buổi trưa. Mọi người quyết định đi ăn một bữa hải sản.

Lúc xuất phát, Trịnh Diệu Đông buồn bực, một thân một mình ngồi trong xe anh và nhìn mình lái chiếc Santana thì hận không thể đập banh chiếc xe này, như vậy thì anh có thể ngồi xe Doãn Lạc Phong, trêu chọc con trai của Tô Cẩm Niên.

Chỉ tiếc, là chiếc xe này không phải của anh, hơn nữa bây giờ anh mà đập banh thì cũng không có cách nào ngồi xe của Doãn Lạc Phong.

Trịnh Diệu Đông khóc không ra nước mắt mà chỉ có thể tăng tốc độ để đuổi theo xe Doãn Lạc Phong.

Ttrong xe Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Hàm đã nói hai câu với Tô Khả, một câu là "Khả Khả, em rất lợi hại!" Còn một câu là "Khả Khả, em không phải phúc hậu gì hết, sinh con cũng không nói với chị."

Thời gian sau đó, Doãn Lạc Hàm một lòng nhào vào người Tiểu Bao Tử.

Có lẽ là do cô đang mang thai, giống như trước kia đúng là cô không thích có con, bây giờ thì rất thích, nhất là nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bao Tử vô cùng đẹp mắt như vậy thì cô hận không thể lừa gạt họ đến bên cạnh cô.

"Cậu bé đáng yêu, nói cho dì biết con tên là gì? Nói xong thì dì cho con ăn kẹo nha."

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen: "Dì cho con là đứa trẻ ba tuổi à."

Doãn Lạc Hàm tròn mắt thật lâu rồi mới ôm bụng cười lăn lộn, "Khả Khả, khẳng định đứa nhỏ thông minh là không phải di truyền em."

Tô Khả"—_—"

Doãn Lạc Hàm tiếp tục nói, "Emma, thật là sống động như Tô Cẩm Niên biến thành bộ dáng bốn năm tuổi vậy."

Doãn Lạc Phong nói, "Thôi đi, lúc Tô Cẩm Niên bốn năm tuổi thì chị mới hai ba tuổi, có thể nhớ gì sao."

Doãn Lạc Hàm: ">3< Em không nên đập bể sân khấu của chị. Hơn nữa, chị không biết anh ấy lúc bốn năm tuổi thì bây giờ nhìn đến cậu bé đáng yêu này đã thỏa mãn ý nguyện đấy."

Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử nhếch lên, không trả lời.

Miệng Doãn Lạc Hàm há to, nhìn biểu cảm của Tiểu Bao Tử thì không khỏi chọc chọc khủy tay vào Tô Khả, "Khả Khả, úi da, nhìn bộ dạng của con trai em đi, di truyền mười phần mười tính tình của Tô Cẩm Niên đấy."

Tô Khả hơi nhíu mày, dù sao trước mặt Tiểu Bao Tử thì cô cũng không có nói bố của bé tên là Tô Cẩm Niên. Bây giờ, mọi người mở miệng ra là một tiếng Tô Cẩm Niên, haizz, khi về nhà thì nhất định Tiểu Bao Tử sẽ vặn hỏi đây.

Tiểu Bao Tử nhìn Doãn Lạc Hàm một chút rồi nói với Doãn Lạc Phong đang lái xe, "Chú ơi, cho con bình nước."

Doãn Lạc Phong lập tức đưa một bình nước cho Tiểu Bao Tử, tới tay thì Tiểu Bao Tử đưa cho Doãn Lạc Hàm.

Doãn Lạc Hàm chớp mắt mấy cái, còn chưa có lấy lại tinh thần thì Tiểu Bao Tử đã nói, "Dì à, dì đã lảm nhảm một thời gian rất lâu rồi, uống nhiều nước một chút đi, như vậy thì em trai hay em gái trong bụng mới không thiếu nước."

Doãn Lạc Hàm: ". . . . . ."

Tô Khả vỗ vỗ trán Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, sao nói chuyện với dì như vậy."

Tiểu Bao Tử đâu ra đấy mà nói, "Tôi quan tâm tiểu bảo bảo trong bụng dì mà."

Doãn Lạc Hàm che mặt rơi nước mắt, cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp như vậy mà lại bị một đứa bé ghét bỏ! ~(>__