Thời điểm lái xe trở lạiCố viên, đã là 10 giờ rưỡi tối. Hơn phân nửa khách đều đã về nhà, đèn phòngkhách thì vẫn còn sáng.
Cố Hoài Việt không nhanhchóng vào nhà mà bắt lấy Phùng Trạm đang ở trong vườn quét tước, làm vệ sinh màhỏi, "Còn có ai chưa đi vậy?"
Phùng Trạm thu dọn xongxuôi mọi thứ đứng đó ngơ ngẩn nửa ngày, không biết có nên nói hay không. CốHoài Việt cũng không giục cậu ta, chỉ nhìn vẻ mặt này của Phùng Trạm cũng hiểuđược.
"Muốn tôi nói thìtham mưu trưởng cũng đừng có gấp, phu nhân đem giữ gia đình Thẩm chủ nhiệm lạicũng có ý của bà ấy, chính là…chính là..."
"Còn cáigì?" Giọng nói trầm thấp vang lên.
Đứng trước người có hai gạchbốn sao khí thế bức người này thì tâm Phùng Trạm cũng bị dọa cho nhảy dựng lên,vội nói, "Theo như cách nói của đội trưởng, phu nhân đây là vung lưới mộtlần, trọng điểm chính bồi dưỡng tình cảm, tranh thủ ở trong khoảng thời gian ngắngiải quyết vấn đề cá nhân của thủ trưởng đó."
Cố Hoài Việt trầm mặc vàigiây, rồi sau đó bật cười, xem ra tất cả mọi người ở đây đều thật vội vàng tìmđối tượng cho mình rồi.
Đẩy cửa đi vào, liền thấyvợ của Thẩm Nhất Minh Tưởng Di cùng con gái Thẩm Mạnh Kiều đang ngồi ở trên sofanói chuyện cùng mẹ anh là Lý Uyển. Mẹ thấy anh về liền gọi.
"Đưa con bé về rồisao?" Mẹ anh cười tủm tỉm hỏi, nhưng cũng không nói rõ ra danh tính của NghiêmChân.
"Vâng ạ." Sửasang lại nút thắt quần áo, chào hỏi Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều.
Lý Uyển biết thời biết thếnói, "Tưởng Di, đây là con lớn của tôi, cô còn nhớ rõ chứ?"
Gia đình Thẩm Nhất Minhchuyển đến thành phố B cũng đã nhiều năm, cho dù ở thành phố C chỉ hai ba năm,đến nhà cũng không thường xuyên thấy Cố Hoài Việt, bởi vì khi đó anh đã thamgia quân ngũ rồi.
Lại nói tiếp Lý Uyển cùngTưởng Di cũng không tính là quen thân, tất cả đều là do hai ông chồng nhà mìnhbên này quan hệ qua lại với nhau.
Tưởng Di buông chén trà,hòa ái cười cười lộ ra khuôn mặt bảo dưỡng rất tốt, thật nhìn không ra dấu vếtcủa năm tháng, "Tôi cũng nhớ không rõ lắm, không nhớ rõ ràng nhiều được."Nói xong đẩy Thẩm Mạnh Kiều bên cạnh, "Tôi nhớ rõ khi Kiều Kiều còn nhỏ cómang con bé tới đây một lần, khi đó chính là Hoài Việt mang theo con bé đi chơi.Tuy về nhà đã lâu, Kiều Kiều còn luôn miệng nhắc tới anh Hoài Việt của nó.”
Hai người nhìn nhau nở nụcười. Mà hai đương sự được hai người nhắc tới thì một người sắc mặt không thayđổi đứng ở tại chỗ, một người lại thẹn thùng cúi đầu.
Lý Uyển chăm chú nhìn ThẩmMạnh Kiều vài giây, rồi sau đó cảm thán, "Mới đảo mắt mà Kiều Kiều đều đãlớn như vậy, bây giờ vẫn còn đang đi học phải không?"
Thẩm Mạnh Kiều ngượng ngùngcúi đầu, vuốt vuốt đuôi tóc, "Cháu đến trường sớm, lại nhảy mấy cấp, vừa mớitốt nghiệp đại học. Năm nay cũng vừa tròn hai mươi tuổi."
Giọng nói mềm nhẹ, nhưngcũng không yếu ớt.
Lý Uyển nhịn không được màngạc nhiên một chút, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều lại thêm vài phần yêuthích.
Cố Hoài Việt đã thân kinhbách chiến, biết mẹ mình ở dưới lầu uống trà nói chuyện là có dụng ý gì, chỉ cườinhẹ rồi nói, "Con đi lên lầu trước, đi chào hỏi bác Thẩm một chút."
(thân kinh bách chiến: tự mình trải qua quá rất nhiều lần chiếnđấu, kinh nghiệm phong phú.)
Nói xong xoay người rờiđi, để lại ba người phụ nữ ở dưới lầu bàn chuyện nhà. Nhưng là không nghĩ tới, đồngthời đi lên lầu với anh còn một bóng người im ắng đi theo lên, anh nhanh ngườiđó cũng nhanh, anh chậm người đó cũng chậm,đợi cho đến khi anh dừng bước thì người phía sau kia mới dám sợ hãi kêu một tiếng,"Anh Hoài Việt."
Là Thẩm Mạnh Kiều. Cước bộdừng một chút, quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, "Có việc gì sao?"
Thẩm Mạnh Kiều cắn cắnmôi, "Anh Hoài Việt, anh còn nhớ rõ em chứ?"
Dường như có một chút xíuấn tượng nên anh gật gật đầu, rồi sau đó nói, “Chơi vui chứ, tiệc chiêu đãi đêmnay có chỗ nào không tốt thì mong được thứ lỗi."
Thấy anh phải đi, Thẩm MạnhKiều lại hô một tiếng, đợi anh quay đầu lại, lúc này cũng không biết phải nóicái gì, môi dưới đều cắn cho có dấu, mới nghẹn đi ra một câu, "Không có việcgì, anh cứ đi đi."
Ứng phó xong cũng đã hếtcả buổi tối, Cố Hoài Việt cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Không phải nói thể lực, cũngkhông phải yếu hơn trước kia nhưng là đạo lí đối nhân xử thế này sao có thểsánh bằng thế chiến đấu đánh trận được, nghĩ đến đây anh liền trở lại phòng ngủcủa mình, lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng không khỏi cóchút loạn. Tuy nói anh hàng năm ở bên ngoài tham gia quân ngũ nhưng một lần diễntập quân sự có thể làm cho anh suốt mấy tháng đem lều trại làm nhà, cũng chưacó ổn định được nên căn phòng này từ đó đến nay giờ đại khá đã trở thành phòngcủa con trai, trong phòng đầy ắp món đồ chơi quả thực làm cho anh không có chỗđặt chân, có thể thấy được ông bà nội rất chiều đứa cháu nội này.
Miệng của tiểu quỷ ẩn ẩn mộttia cười, trong lúc ngủ mơ bạn nhỏ Cố Gia Minh đá bay chăn, đem khẩu súng lắpráp được một nửa để ở bên giường. Đây chính là bảo bối của tiểu tử kia.
Đây là món quà mà hômsinh nhật bốn tuổi của Gia Minh anh đã mua cho nó, lần đó cũng xem như là lầnsinh nhật duy nhất mà anh ở bên cạnh con, chính vì vậy mà quà sinh nhật này cũngcó thể xem như bảo bối. Tiểu quỷ này thường xuyên vác súng trên vai, đạn lênnòng ra trận nên anh đương nhiên biết rõ ràng những kỹ năng này là giả, nhưnglà con thích, con rất quan trọng với anh nên anh vẫn mua cho thằng bé.
"Chờ con trưởngthành, con cũng muốn vác súng trên vai!"Giọng nói non nớt trẻ con phảng phất giống như mới ngày hôm qua, đảo mắt, tiểutử kia đã lớn như vậy .
Tuy rằng anh hàng năm ởbên ngoài những người khác cũng không biết, chỉ anh biết, con anh chính là mộtsự uy hiếp, lời nói này là cấp trên của anh Tịch tư lệnh nói, anh âm thầm chấpnhận.
Đương nhiên lão thủ trưởngđã nói như vầy, "Nếu ai có cừu oán với cậu, trói con cậu lại, cho dù cậucó đủ các loại kỹ năng cũng không dám dùng, lúc đó còn có khí thế trên chiếntrường giết địch sao?" Ông ấy đã ngừng một chút rồi lại có ý vị thâm trườngnói, "Thế nhưng là đàn ông cũng chỉ là đàn ông, không phải là bất cứ cáigì cũng đều có thể thay thế được, có một số việc còn phải nhờ tới người phụ nữlàm."
Lúc ấy chỉ cho rằng Tịchtư lệnh là bị mẹ mình nhờ vả tới khuyên nhủ, cười cho qua mà thôi, nay con củaanh đã chậm rãi lớn lên. So với hoàn cảnh khi còn nhỏ thì có phải anh lại nên đểcon lớn lên trong cô đơn như vậy nữa hay không?
Đây là vấn đề mà anh cũngchưa khi nào nghĩ qua mặc dù đã lâu như vậy. Đây lần đầu tiên anh nghiêm túc tựhỏi vấn đề này.
...
Thứ Hai.
Sáng sớm Nghiêm Chân liềntỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ năm phút. Cô sửng sốt trong chốc lát, mới giậtmình nhớ tới hôm nay còn phải đi làm, nhanh chóng xuống giường rửa mặt. Vừa vàophòng bếp liền thấy bà nội đã nấu cháo xong rồi, trên bàn đã bày biện ra rồi.
Bà nội vừa nhìn thấy cô,liền thúc giục cô ăn sáng, "Bà thấy cháu ngủ say như vậy, đang nghĩ đợilát nữa đi gọi cháu dậy. Cháu không bị muộn chứ?"
Nghiêm Chân cười lắc lắcđầu, cúi đầu ăn sáng.
Cô tối hôm qua đi ngủ rấtsớm nhưng là nằm thật lâu trên giường cũng không ngủ được. Loại tình huống nàyđối với cô mà nói là rất khác thường, cô dạy học ở tiểu học, tuy nói tiết dạy khôngnhiều lắm nhưng là công việc mỗi ngày cũng rất mệt, lại càng không muốn nói đếncuối tuần cô còn phải gặp phụ huynh của bọn trẻ. Mỗi ngày về nhà, dính vào gốiđầu liền ngủ vùi.
Mà hiện tại, cô lại mấtngủ.
Cô cố gắng không nghĩ đếnnữa, vẫn giống như cũ đi đến trường.
Đem xe đạp khóa cẩn thận,Nghiêm Chân vừa quay người lại, liền thấy từ trong gara Vương Dĩnh chậm rãi đira, sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.
"Làm sao vậy? Sắc mặtkhó coi như vậy?" Cô vội hỏi.
Vương Dĩnh quyệt miệng mànói, "Cô Nghiêm có phải chung vănphòng cùng với Lý Viện hay không?"
A, cô Lý? Nghiêm Chânnghĩ nghĩ rồi đáp, "Cùng một tổ, làm sao vậy?"
"Cũng không biết cô nhưthế nào chịu được cô ta nữa, không phải gả cho một người có quyền thế thôi sao,mỗi ngày ở trước mặt người ta khoe khoang. Chiếc xe mới vừa rồi rời đi kia khiếncho tôi hít phải một đống bụi.”
Nghiêm Chân nhìn nhìn cô ấyhồi lâu, rồi sau đó nhẹ nhàng cười, đưa qua một cái khăn tay sạch sẽ, "Lauđi, sắp đến giờ dạy, cô cũng đừng tức giận nữa.”
Vương Dĩnh hừ một tiếng,nhận lấy.
Trong văn phòng, Lý Việnđang cầm gương nhỏ mang theo người trang điểm, Nghiêm Chân thản nhiên đi vàochào hỏi, đi đến trước bàn làm việc của mình mà ngồi xuống, còn chưa kịp kéongăn kéo ra thì chợt nghe Lý Viện ở đối diện nói một câu, "Cô Nghiêm, nóithật cùng làm chung với cô quả thật rất tốt ."
Bàn tay lấy đồ dừng mộtchút, Nghiêm Chân ngẩng đầu cười cười, "Bỗng nhiên sao lại nói chuyện này?"
Lý Viện buông gương xuống,thâm ý liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó quyến rũ cười, "Không có gì. Đúngrồi, Vạn chủ nhiệm nói khi nào tới thì tới văn phòng bà ấy một chuyến."
Vạn chủ nhiệm? NghiêmChân khẽ nhíu mày, đứng dậy đi đến văn phòng chủ nhiệm khoa Vạn Nhụy.
Vạn chủ nhiệm năm nay gầnsáu mươi, năm đó là chủ nhiệm được trường học mời về, bên dưới mái đầu bạc kialà gương mặt thường xuyên mang theo sự tươi cười hiền lành, bà ấy rất quan tâmvà chiếu cố tới Nghiêm Chân. Nghiêm Chân đối với bà ấy cũng rất cảm kích, nhưnglà giờ phút này tất cả biểu tình trên mặt Vạn Nhụy đều là xin lỗi.
"Cũng không biết cóchuyện gì, hiệu trưởng bỗng nhiên nhắc tới cháu, muốn xem lý lịch sơ lược củacháu." Vạn Nhụy nói, "Tiểu Chân, tình huống của cháu thì cháu cũng rõràng, chưa tốt nghiệp đại học sư phạm lại không có chứng nhận giáo viên, tuynói cháu đang là nghiên cứu nhưng dù saohiện tại hiệu trưởng muốn chứng thực mà cháu không có bằng chứng chỉ là khôngđược."
Nghiêm Chân hơi nhếchmôi, không nói gì. Lúc trước thời điểm cô tốt nghiệp thì vội vã tìm việc, chonên lý lịch sơ lược phỏng vấn đã có rất nhiều công ty trả lời thuyết phục là trởvề nhà chờ tin tức.
Nhưng cô thấy tiền còn lạicũng không thừa bao nhiêu, do nhu cầu cấp bách nên cô cần phải tìm được mộtcông việc, cũng thật may mắn là có một vị học tỷ vốn đang muốn tới trường họcnày giảng dạy nhưng lại đúng lúc đó quyết định muốn theo bạn trai đi nướcngoài, liền giới thiệu cô đến đây làm .
Cô quả thật là chứng chỉgì cũng đều không có, có thể vào được đây cũng là nhờ vào mối quan hệ của học tỷ,vốn tưởng rằng không có việc gì nhưng thật không ngờ...
Vạn Nhụy cũng rất lo lắng,Nghiêm Chân cũng được xem như do một tay bà đưa vào, là một cô giáo thế hệ sau mà bà thích nhất,"Bây giờ còn có thể liên lạc với học tỷ của cháu hay không, có lẽ nhờ cô ấytìm người giúp đỡ xem?"
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, "Họctỷ đi nước ngoài, cháu không có phương thức liên hệ cùng chị ấy.”
"Aiz." Vạn Nhụythở dài một hơi, "Nếu không tìm được người, theo ý tứ của hiệu trưởng thìbước tiếp theo là vị trí của cháu sẽ để cho một người khác đảm nhiệm."
Nhất thời trong giây lát,văn phòng lâm vào tình trạng khó xử, Vạn Nhụy vỗ vỗ bả vai Nghiêm Chân, trấn ancô, "Nhưng cháu yên tâm, công việc cho cháu vẫn có."
Như là ngoài dự đoán,Nghiêm Chân ngẩng đầu có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, "Là sao ạ?"
Đối mặt với ánh mắt kinhngạc của cô, Vạn Nhụy có chút khó xử mở miệng, "Hiệu trưởng nói thư viện củatrường vừa mới nhập về một lô sách, muốn nhờ cháu tới trông coi." Đôi conngươi xinh đẹp của Nghiêm Chân chợt lóe lên, Vạn Nhụy lại nói tiếp, "Tôibiết chuyện này khiến cho người có tài như cháu cảm thấy không được trọng dụng,nhưng biên chế của cháu vẫn còn và tiền lương cũng vẫn như cũ..."
"Cháu đã hiểu."Nghiêm Chân mỉm cười đánh gãy lời của chủ nhiệm, "Cám ơn cô, Vạn chủ nhiệm.Cô vì chuyện của cháu mà phải lo lắng như vậy."
"Cháu… cháu đồng ý rồisao?" Vạn Nhụy có chút kinh ngạc, bà lại còn chuẩn bị cả một cái sọt đầy lờikhuyên, định bụng tới khuyên người nhìn qua trẻ tuổi nhưng tâm cao khí ngạonày.
"Vâng, cháu đồng ý.Tuần sau cháu sẽ trực tiếp nhận công việc mới.” Cô nhẹ giọng nói.
"Ai, Được được được."Vạn Nhụy Điệt vừa nói ba từ được, đối với thái độ sảng khoái của Nghiêm Chân rấtlà cảm kích, “Tôi cũng đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi, đến lúc đó tôi sẽ cốgắng thử xem có thể tìm được người có thể giúp cháu sắp xếp một vị trí khác đượchay không?
"Làm phiền cô rồi, Vạnchủ nhiệm." Nghiêm Chân thấp giọng nói, đối với Vạn chủ nhiệm là người đã giúpcô nhiều nhất, cô rất thật tâm mà kính trọng .
"Vậy sau khi qua đó,chuyện công việc nếu có chuyện gì khó xử cùng khổ cực thì trực tiếp đề cập vớitrường học, đừng có ngại gì cả."
Nghiêm Chân cúi đầu trầmmặc vài giây, rồi sau đó ngẩng đầu, cười cười nói, "Khổ ai cũng đều có nhưng nếu như từng thứtừng thứ đều nói với người ta thì họ lại bảo mình làm cao kiêu căng. Vạn chủnhiệm, cô yên tâm đi, không có việc gì đâu ạ ."
Thứ kháccô không có nhưng nhẫn nại thì cô có thừa.