Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 99




Người xem phim thời đại này dù sao khá ít, cả rạp chiếu phim cũng chỉ có một sảnh chiếu.

Có thể xem chiếu bóng cũng rất ít, ngồi ở rạp chiếu phim, mắt Đường Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng hết sức yên tâm.

Kiếp trước cô ở kiếp sau cũng thích xem phim, cũng từng xem rất nhiều phim, ở trong rạp chiếu phim tráng lệ, cô thật ra rất cô đơn.

"Sao vậy?" Anh cảm nhận được ánh mắt của cô thì nhìn xuống, bốn phía chỉ có hai người bọn họ, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

"Không sao, chỉ là rất vui thôi." Nụ cười của cô mang theo vẻ cuốn hút, cùng lúc đó anh cũng nở nụ cười theo.

Lúc trở vệ, Tống Cảnh Chỉ thuận tiện hủy bỏ kỳ nghỉ phép và nhận lại trợ cấp trong khoảng thời gian anh nghỉ ngơi, còn có phụ cấp kết hôn của bọn họ.

Đường Tiêu Tiêu đếm một cái, tổng cộng trợ cấp là 727. 8, hơn nữa phụ cấp kết hôn là 28 tệ, tổng cộng là 755. 8 tệ.

Số tiền tính gộp lại trong thời gian dư như vậy rất nhiều, phần lớn trợ cấp kết hôn là phiếu vải và phiếu công nghiệp.

Thời gian tiên trợ cấp kết hôn khá ngắn nên cần sử dụng càng nhanh càng tốt.

"Ngày mai em sẽ chuyển tiền lương hưu cho cha mẹ trước."

"Không vội, đợi lúc anh nghỉ chuyển qua cũng như nhau." Tống Cảnh Chỉ sờ bím tóc của cô một cái.

Bím tóc lớn của Đường Tiêu Tiêu được tết sang một bên, trông rất đẹp.

"Đúng lúc em muốn đi mua thịt." Cô còn muốn tới chợ đen tìm thử.

"Vậy em xem mà làm.”

Cô lấy ra một tờ nhân dân tệ đưa cho anh: "Tiền tiêu vặt."

"Anh không hút thuốc lá không uống rượu cần tiên tiêu vặt làm gì?" Anh nở nụ cười.

Cô nghĩ cũng phải: "Em để năm mươi tệ trong tủ treo quần áo cùng một vài phiếu gạo và phiếu thịt. Em không ở nhà, nếu anh cần dùng gấp thì lấy đi."

Tiền và sổ tiết kiệm, cô đều để trong không gian.

"Được."

Ngày hôm sau, lúc Đường Tiêu Tiêu tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tống Cảnh Chi.

Huấn luyện mỗi ngày của bọn họ chia ba phần, huấn luyện sáng sớm, buổi sáng và buổi chiều, nhân viên trực cần phải chờ lệnh bất cứ lúc nào.

Vừa thu dọn xong, cửa đã vang lên tiếng nói và tiếng chìa khóa mở cửa.

Tống Cảnh Chi xách theo điểm tâm vào cửa: "Day rồi?"

"Ừ, anh nói chuyện với ai đó?" Cô hỏi.

"Tiêu Kiệt Minh sát vách." Anh để điểm tâm lên bàn, là sữa đậu nành và bánh bao ngũ cốc.

"Lúc anh đi huấn luyện để cho hai quả trứng gà vào ấm nước trên lò, lúc này chắc chín rồi." Nói xong anh lại đi lấy trứng gà.

Lúc ở nhà họ Tống, mỗi người sáng sớm một quả trứng gà luộc, chính là sắp xếp mỗi ngày của mẹ Tống.

Quả thực như vậy, trứng gà gà mái đẻ trong nhà, cô chưa từng lấy đi đổi đồ.

Mẹ Tống luôn nói, Tống Cảnh Chi thân là người phương Nam, có thể cao lớn như vậy chính là nhờ lúc bé mỗi ngày ăn một quả trứng gà.

Nhưng lúc mất mùa, bà ấy đều nghĩ trăm phương ngàn kế đổi cho anh quả trứng gà, cho dù không thể mỗi ngày một quả, tóm lại trứng gà trong nhà đều tăng lên.

Sau này điều kiện gia đình tốt lên thì chưa từng ngắt quãng nữa.

"Chỉ huy Tiêu và anh cùng cấp sao?" Cô gắp một ít củ cải ớt và hai miếng đậu phụ lên men từ trong lọ ra.

"Anh ta cấp hai, anh cấp bốn, có điều sáng hôm nay ủy viên chính trị nói lệnh thăng chức lên chỉ huy cấp 3 của anh đã được ban hành." Anh vừa nói vừa lột trứng gà cho cô.

"Khoảng thời gian này không phải anh đang nghỉ phép sao? Sao còn thăng chức nữa?"

"Chính là từ vụ Từ Sơn kia đấy, bởi vì luôn nghỉ cho nên không đi lên báo, bởi vì không ai có thể đảm bảo vết thương ở chân có thể hồi phục được hay không."

Đường Tiêu Tiêu hiểu rõ gật đầu, nhận lấy trứng gà trong tay anh rồi cắn từng miếng nhỏ.