Hai tám, hai chín tháng Chap là ngày toàn bộ đại đội Thanh Trúc họp chợ.
Hai ngày này các thôn dân có thể cầm các loại hàng nông sản nhà mình làm đến trao đổi mua bán, đây cũng là hai ngày có thể mua bán tự do nhất trong năm.
Chợ được tổ chức trên đường phố đại đội.
Đường Tiêu Tiêu vẫn ăn bận như lúc đi chia thịt, đi theo Tống Cảnh Chi tới chợ.
Liếc mắt một cái nhìn lại, từ đầu đường đến cuối phố đồ đầy ắp người.
"Nhiều người quá, em theo sát anh, đừng đi lạc, nếu chúng ta bị lạc nhau, em hãy đến cổng lớn đại đội chờ anh." Tống Cảnh Chi nắm chặt tay cô vợ nhỏ của mình, liên tục dặn dò.
"Em biết, em biết rồi." Đường Tiêu Tiêu nhìn đám người, cái rộng mở to đôi mắt sáng lấp lánh, nóng lòng muốn thử.
"Em biết sao nè?" Anh cười bất đắc dĩ.
Nếu lạc nhau thì chờ anh ở cổng lớn đại đội. Cô cũng đâu phải con nít.
Nghe được là tốt, muốn ăn gì thì nói với chông, chồng mua cho em. anh lấy một tay khác xoa xoa mũ cô, đôi mắt đầy cưng chiều.
Sống cảnh chi dẫn cô dạo từ đầu phố đến cuối phố, cũng mua từ đầu đường đến cuối phố, sọt đã đầy, trong tay Đường Tiêu Tiêu còn cam một xâu kẹo hồ lô.
Bánh đăng tâm và đánh đường được mua nhiều nhất, bởi vì dễ gửi đi, số bánh này phải mang đến quân đội.
"Anh trai, tỉnh Hồ Nam có nhiều đồ ăn ngon quá." Cô vẫn thích gọi anh là anh trai.
Lúc anh cứu cô, cô đã gọi anh là anh trai, đối với cô mà nói, đây cũng là sự bắt đầu cho duyên phận của họ.
Bước ra từ chợ, hai người đi đến xã cung ứng của đại đội, muốn mua chút hàng Tết vê nhà, cộng thêm đồ dùng chúc Tất.
"Phải có một ký rưỡi kẹo hoa quả, một ký kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng, một ký đường đỏ, một ký đường trắng, cộng thêm một ký bánh bông lan, một ký bánh quai chèo, một ký hạt gạo nếp..."
"Sao cần nhiều vậy? Sau mười lăm chúng ta đã về quân đội rồi, đến lúc đó lại mua." Tống Cảnh Chi nhanh chóng nhắc nhở cô vợ nhỏ.
"Ai nha, đây là dùng để ăn Tết, còn có rất nhiều thứ để lại cho cha mẹ, bình thường bọn họ không nỡ mua mấy thứ này, chúng ta mua thì họ đâu thể đứng nhìn chúng hư hỏng không chịu ăn đúng không?”
"Hơn nữa em có vài phiếu sắp hết hạn rồi, không dùng nữa sẽ thành đồ phế thải."
Vì đồ đạc trước kia đều lấy từ không gian, mấy hôm trước lúc cô sửa soạn lại số phiếu, phát hiện có vài cái sắp hết hạn, hôm nay vừa lúc dùng hết.
"Được rồi, em làm chủ." Tống Cảnh Chi im miệng.
"Đồng chí, xin hỏi hiện giờ có bao nhiêu gói thuốc lá? Lấy được bao nhiêu?"
Xã cung ứng của đại đội không thể so với thành phố, có vài hàng hóa sẽ không có.
"Đại Tiền Môn cần phiếu, hiện giờ chúng tôi có hơn ba gói, cô có thể mua hết, thuốc lá hiệu Dũng Sĩ có sáu gói, cô có thể lấy năm gói."
Trong thôn đều hút thuốc lá sợi, cùng lắm lúc ăn Tết để một gói trong người, nhưng loại cần phiếu ở chỗ này thì không ai mua.
Số hàng hóa này của xã cung ứng được đều đến đây vì ăn Tết, năm sau không bán được sẽ đưa về xã cung ứng ở thành phố.
"Tôi mua hết."
"Vợ à, em lấy đâu ra nhiều phiếu thuốc lá như vậy?"
"Cha và anh em đều không hút thuốc lá, đây là bọn họ cho em, còn có rất nhiều cái mẹ em đổi hồi trước khi xuống nông thôn." Cô khẽ nói.
"Vẫn còn nhiều lắm." Đây là vì tìm cớ cho việc sau này cô lấy đồ từ không gian ra.
"Thế mua nhiều thuốc lá như vậy làm gì?" Anh cũng đâu hút thuốc lá.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái: "Đại Tiền Môn lúc ăn Tết cho bác cả một gói, cái khác đều cho cha."
"Soi thuốc lá chưa được sàng lọc không tốt cho sức khỏe, thuốc lá hiệu Dũng Sĩ này không cần phiếu, sau này cứ để ông ấy hút loại này."
Hai hào một gói, ông ấy nỡ ư? Tống Cảnh Chi không nhịn được chửi thầm.
"Cần thêm bốn bình rượu, với cả hai hộp đựng điểm tâm, mua riêng thêm nửa ký đường đỏ."
"Được." Người bán hàng cười tươi, hôm nay có chợ, xã cung ứng của bà ấy quạnh quẽ, lần này lại được một người giàu ghé đến.