Về đến nhà, chuyện đầu tiên Tống Cảnh Chi làm là lấy nước giếng cho cô rửa mặt rồi lấy kem dưỡng da cô để trong nhà ra.
Cô đưa mặt lại gân anh để anh bôi kem giúp cô.
"Tay anh thô ráp, sợ làm mặt em bị thương mất."
"Được rồi." Cô cầm tay anh thấy có rất nhiều vết chai nên không ép nữa.
Lúc cô bôi kem dưỡng xong, anh đã kéo cô ra phòng phía sau, đè cô ngồi xuống giường.
"Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi." Anh cúi người cởi giày cho cô.
"Anh đừng làm thế, tự em cởi." Sau khi lớn, ngoài điêu dưỡng ở kiếp sau ra, trước giờ chưa có ai cởi giày cho cô cả.
Anh không trả lời cô mà cởi giày cô ra rồi đặt chân cô lên giường.
"Ngủ đi."
"Nhưng em không ngủ được." Cô mở to mắt nhìn anh.
“Anh đọc sách cho em nhé?”
"Không cần, anh mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đi."
Tống Cảnh Chi đẩy cô vào trong giường rồi cởi giày lên giường luôn.
"Anh, anh, anh..." Đường Tiêu Tiêu căng thẳng nhìn anh.
"Nghĩ gì thế?" Anh búng tán cô: "Ôm em chợp mắt chút thôi."
Anh đỡ cô nằm xuống, không ôm cô mà chỉ nắm tay cô: "Ngủ đi."
Đường Tiêu Tiêu nhắm mắt, cô vốn không thấy buồn ngủ, thế mà nắm bàn tay to lớn của anh, không lâu sau đã ngủ mất.
Tống Cảnh Chi ngắm khuôn mặt ngủ say của cô rồi nhắm mắt lại.
Trong ruộng, nhà có nhiều người lao động nên liên tục có người gọi người ghi điểm tích điểm lại, có cả cha mẹ Tống nữa.
"Ôi, nhà hai người làm nhanh thế không phải là cắt xén bớt nguyên vật liệu chứ." Mỗi mùa thu hoạch, nhà Trần Phượng Nha sẽ gọi các con rể đến giúp nên nhà bọn họ cũng thuộc nhóm làm nhanh."
"Trân Phượng Nha, bà có ý gì? Ý bà là tôi bao che à?" Người ghi điểm là một người từng học đến cấp hai trong thôn.
"Không phải, không phải." Vẻ mặt Trần Phượng Nha nịnh nọt, không thể đắc tội với người ghi điểm được, họ mà tính ít điểm nghĩa là thiếu lương thực.
"Nhà chúng tôi có con trai giúp đỡ, con dâu nấu thịt, lại còn nấu chè đậu xanh ngọt nữa, không giống một số người, đến mùa thu hoạch chẳng thấy con trai đâu mà bắt con rể không làm việc nhà mình để đến giúp.
Mẹ Tống không phải người chịu thiệt thòi, lần trước không vả Trần Phượng Nha hai tát giống con dâu làm bà hối hận.
Bà Trần Phượng Nha này còn tìm đến tận cửa, đúng là không nhớ đòn." "Con trai tôi không phải loại người làm công việc này, tương lai con trai tôi sẽ làm chuyện lớn."
Trân Phượng Nha luôn nghĩ sau này con trai bà ta còn có tiền đồ hơn cả Tống Cảnh Chi.
Tương lai chắc chắn nó sẽ đi buôn bán hàng hóa trong thành phố, vào thành phố làm quan lớn.
"Thằng con trai đó của bà á? Đừng chọc cười." Mẹ Tống còn chưa nói mà người dân xung quanh đã cười ồ lên.
"Đi thôi, về nhà nấu cơm đi, đừng liên lụy đến Tiêu Tiêu nữa." Cha Tống kéo áo mẹ Tống.
So với việc cãi nhau với Trần Phượng Nha thì con dâu nhà mình quan trọng hơn.
Đường Tiêu Tiêu bị nóng đến tỉnh giấc, cô ngủ không ngoan lắm, lăn vào lòng Tống Cảnh Chi, một tay vẫn nắm tay anh, tay kia khoác lên lưng anh.
Thật ra từ lúc cô khoác tay lên lưng anh, Tống Cảnh Chi đã tỉnh rồi.
Vì thường xuyên sống theo giờ giấc lính cứu hỏa nên giấc ngủ của anh khá nông, dù có ngủ say thì chỉ cần có động tĩnh cũng tỉnh giấc.
Lúc cô mở mắt ra, Tống Cảnh Chi đang ngắm cô.
"Này là em tự ôm ấp đấy."
Cô biết mình ngủ không ngoan lắm, vội vàng định rụt tay lại nhưng bị Tống Cảnh Chi nắm chặt.
Đôi môi anh che kín, ngăn lời cô định nói lại.
"Ưm..." Cô muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ôm chặt hơn.
"Ngoan nào, đừng nhúc nhích, không thì anh không chắc mình sẽ làm gì đâu." Giọng anh hơi khàn.
Cô gái mềm mại đang ở trong lòng, lại còn là cô gái mà mình yêu nữa.
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, sao mà không có phản ứng được.
Đường Tiêu Tiêu bị anh dọa không dám động đậy, để mặc anh ôm thật chặt.
Một lúc sau, cô mới nói: “Anh Cảnh Chi ơi, đã được chưa?"
"Ừm”" Tống Cảnh Chi thả cô ra, hôn nhẹ lên trán cô rồi ngồi dậy.
Anh bước ra ngoài lấy nước giếng lạnh rửa mặt rồi mới quay về phòng.
"Em đi nấu cơm." Lúc anh vào phòng, Đường Tiêu Tiêu đã rời giường, thu dọn chăn mùng.
"Để anh nấu, em đứng cạnh dạy anh."
Sau này không thể ngày nào cũng để cô nấu cơm được, thế nên anh cũng muốn học nấu.
"Được." Cô cười gật đầu.
Lúc cha mẹ Tống về thì thấy con dâu tương lai đang chỉ đạo con trai nấu cơm trong bếp.
Hai người vội vàng rửa tay, mẹ Tống vào bếp nhóm lửa giúp, cha Tống làm chuyện khác.
"Sau này chỉ cần Cảnh Chi không phải thực hiện nhiệm vụ thì Tiêu Tiêu cứ để nó nấu cơm đi. Nhà chúng ta và nhà bác con không bắt nấu phụ nữ nấu cơm."
"Chủ tịch đã nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, dựa vào đâu mà bây giờ vẫn còn lề lối xã hội xưa, phụ nữ phải ở nhà nấu cơm nuôi dạy con cái, thế thì đừng bắt phụ nữ xuống ruộng làm việc, đi làm kiếm tiên nữa." Đường Tiêu Tiêu thấy mẹ Tống nói rất có lý, nhưng đến tận kiếp sau vẫn có những người không thay đổi tư tưởng lạc hậu này.