Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 57




"Vương Nhị Hi tôi nói cho cô biết, nếu như cô không trả lại tất cả đồ vật cho nhà của chúng tôi, thì cô nhất định phải cưới Tiểu Bảo nhà chúng tôi."

"Đó đều là Lưu Tiểu Bảo nguyện ý cho mà." Vương Nhị Hỉ căn bản không có ý định trả lại.

"Là do cô đã đồng ý làm người yêu của tôi nên tôi mới đưa cho cô." Lưu Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh Trân Phượng Nha tức giận đến run người.

Chỉ sau khi Vương Nhị Hi nói muốn chia tay với cậu ta, cậu ta mới nhận ra rằng, thì ra Vương Nhị Hi vừa mới bắt đầu đã lừa gạt cậu ta rồi.

"Trưởng thôn và đại đội trưởng đến."

Hôm nay vừa lúc đại đội trưởng thị sát ở thôn Ngọc Hồ, khi thanh niên trong làng đi mời trưởng thôn đến thì đại đội trưởng cũng cùng đi theo.

Sau khi hiểu rõ tình hình, đại đội trưởng nhìn về phía Vương Nhị Hỉ: "Thanh niên trí thức Vương, nhà họ Lưu nói đều là sự thật à?"

"Mấy thứ đó đều do cậu ta cho tôi ăn, không phải là do tôi yêu cầu." Dù sao thì thân phận của đại đội trưởng cũng khác, sự tự tin của Vương Nhị Hỉ yếu hẳn đi.

"Chiếc đồng hồ kia thì sao? Nếu như cô không có ý định kết hôn với Lưu Tiểu Bảo thì vì sao còn muốn cậu ta mua đồng hồ đeo tay cho cô? Cô đang phạm tội lừa đảo đấy, phải đi lao động cải tạo, thân là thanh niên trí thức, chẳng lẽ cô không biết điều này sao?" Đại đội trưởng hỏi cô ta.

"Là cậu ta nhất quyết muốn mua cho tôi." Vừa nghe đến phải đi lao động cải tạo, Vương Nhị Hi lập tức đổ toàn bộ trách nhiệm lên người của Lưu Tiểu Bảo, dù sao thì lúc đó cũng không có người nào khác, ai biết được trong hai người bọn họ ai là người muốn mua chứ.

"Không phải, là do chính cô muốn." Lưu Tiểu Bảo nhìn Vương Nhị Hỉ, mắt đỏ bừng lên.

"Vậy cô cũng nên trả lại đi."

"Đúng vậy." Thôn dân đứng bên cạnh nhìn Vương Nhị Hi không ngừng lắc đầu, một chiếc đồng hồ đeo tay và một phiếu tiêu tốn đến tận hai trăm tệ lận đấy.

Những thanh niên trí thức khác thấy Vương Nhị Hỉ như vậy bèn liếc mắt nhìn nhau, nếu như trưởng thôn và đại đội trưởng đã tới thì bọn họ cũng không cần tham gia náo nhiệt này nữa, tránh rước thêm rắc rối vào người.

"Đại đội trưởng, đây là sổ sách ghi chép những thứ mà hai năm qua tôi đã mua cho cô ta, còn có đồ ăn mà cô ta đã ăn của nhà tôi, phần lớn công điểm và lương thực là do tôi kiếm, cô ta ăn cái gì cũng chưa bao giờ trả tiền." Lưu Tiểu Bảo lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho đại đội trưởng.

"Anh." Vương Nhị Hỉ chưa bao giờ nghĩ đến cậu ta lại ghi sổ, vốn dĩ cô ta dự định rằng nếu đại đội trưởng tới, cùng lắm trả đồng hồ lại là xong.

Xem đến đây, Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi dứt khoát đạp xe quay trở vê nhà họ Tống.

Không nghi ngờ gì chuyện này sẽ có ba loại kết quả, Vương Nhị Hi ga cho Lưu Tiểu Bảo, thế nhưng Đường Tiêu Tiêu đoán chắc cô ta sẽ không chịu đâu.

Xảy ra loại chuyện này, Trân Phượng Nha lại là người như vậy, cô ta gả qua kia chắc chắn sẽ bị giày vò.

Một là Vương Nhị Hỉ phải trả tiền cho những thứ đó, hai là nhà họ Lưu sẽ báo công an. Sau khi ve đến nhà, hai người bắt đầu làm cơm, ngày hôm nay có mua một ít ruột già về, kiếp trước Đường Tiêu Tiêu đã ăn qua ruột già kho, nên muốn làm thử một lần.

Chỉ là xử lý cái này rất phiền phức, mùi rất thối, phải chà thật mạnh nên cô giao chuyện này cho Tống Cảnh Chi làm.

Chờ đến khi mùi món kho lan tràn khắp nhà họ Tống, cha mẹ Tống đã tan tâm trở về, cũng mang theo kết quả chuyện của Vương Nhị Hỉ và nhà họ Lưu.

Vương Nhị Hỉ trả lại chiếc đồng hồ cho Lưu Tiểu Bảo, cũng sẽ bồi thường cho Lưu Tiểu Bảo số tiên và phiếu mà hai năm qua Lưu Tiểu Bảo đã tiêu cho cô ta.

Về phần số công điểm mà Lưu Tiểu Bảo cho cô ta và khoản chi tiêu khi ở nhà họ Lưu, cái này khó có thể tính toán được, hơn nữa lúc đó hai người họ yêu đương thật.

"Thu hoạch vụ mùa thu cũng sắp đến rồi, chú đã nói với bác cả, đến lúc đó Cảnh Chi sẽ làm thay phần việc của Tiêu Tiêu." Lúc ăn cơm, cha Tống vừa ăn vừa nói.

Thu hoạch vụ mùa thu rất bận rộn, ngay cả bọn trẻ con cũng phải đi nhặt lúa rơi ngoài đồng, mẹ Tống nhất định là không có thời gian trở về để làm cơm.

"Cháu sẽ ở nhà làm cơm ạ." Đến lúc đó có thể mang một ít thịt ra để bồi bổ cho người nhà họ Tống.

"Vậy Tiêu Tiêu cực khổ rồi, nếu như mệt mỏi quá thì chờ thím về cũng không sao cả." Ở trong mắt của mẹ Tống, không có đạo lý con dâu phải nấu cơm.

"Không cực khổ ạ."