Tống Cảnh Chi nhìn đôi môi đỏ mọng đang khép hờ của cô, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn sang chỗ khác.
"Em sang bên kia ngồi đi, để anh cắt là được rồi." Anh tìm cho cô một chỗ sạch sẽ, đưa tay lấy trái cây rừng trong túi ra đưa cho cô, để cô ngồi đó nghỉ ngơi.
Đường Tiêu Tiêu cũng không tranh với cô, không phải việc đối tượng làm việc giúp là bình thường sao.
Cô nhìn anh cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ phấn, cầm lấy áo khoác, tò mò lấy ra một quả trái cây rừng, trái cây rừng không lớn lắm, cỡ bằng một quả táo đỏ.
Sau khi bóc vỏ, cô bỏ một quả vào miệng: "Chua quái"
Tống Cảnh Chi quay đầu, phát hiện lông mày cô đang nhíu chặt, bật cười.
"Con mèo nhỏ tham lam, đó là cây táo chua, lần đầu tiên ăn chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu." Anh lấy bình nước ra đưa cho cô: "Hơn nữa bọn trẻ hái về, một vài quả sẽ được dùng để làm lát táo chua cùng khoai lang đỏ."
Cho dù không dùng làm cây táo chua, bình thường bọn trẻ cũng không có nhiều đồ ăn vặt, thế nên cũng đã quen với mùi vị này rồi.
"..." Đường Tiêu Tiêu là người miền bắc, đương nhiên không biết thứ này.
"Trở về bảo mẹ làm cho em ăn."
Thấy cô đã bình tĩnh lại, Tống Cảnh Chi tiếp tục đi hái cỏ phấn.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong áo khoác, tay áo vén lên để lộ cánh tay nhỏ cường tráng, lúc anh khom người xuống cắt cỏ phấn, mấy đường cong gầy gò sau lưng cũng lộ ra.
Ở đời sau, Đường Tiêu Tiêu cũng đã nhìn thấy mấy người mẫu nam, không nhịn được suy nghĩ, Tống Cảnh Chi có cơ bụng hay không, được mấy múi?
Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, mặc dù anh đang đưa lưng về phía cô, thế nhưng anh cũng nhanh chóng phát hiện ra.
Anh giả vờ như không biết, tiếp tục cắt cỏ phấn.
Động tác của Tống Cảnh Chi nhanh chóng, chiếc gùi đeo sau lưng nhanh chóng đầy ắp, ánh mắt Đường Tiêu Tiêu cũng không dời đi chỗ khác.
"Đẹp trai không?”
"Đẹp trai." Chờ tới khi cô hoàn hồn, anh đã đứng trước mặt cô, bất thình lình, trong lòng cô có cảm giác như vừa bị bắt quả tang.
Nếu bản thân không ngại vậy thì người ngại sẽ là người khác, Đường Tiêu Tiêu bật thốt lên một câu nói.
"Đội trưởng Tống, anh có cơ bụng không?"
Tống Cảnh Chi cầm lấy chiếc áo khoác trên tay cô, mấy quả táo chua cũng rơi day đất.
Anh biết Đường Tiêu Tiêu to gan lớn mật, thế nhưng lại không ngờ cô sẽ nói ra mấy lời này.
Nhìn thấy phản ứng này của anh, sự tò mò trong lòng cô lại tăng lên.
“Có không? Có không? Có không?”
Anh vốn đang ngồi xổm dưới đất nhặt mấy quả táo chua, cô lập tức ghé đến trước mặt anh, hỏi. "Em từng hỏi người khác câu hỏi thế này chưa?" Anh buồn rầu lên tiếng.
"Đương nhiên là chưa rồi, ngay cả anh trai của em, em còn chưa hỏi cơ, anh là đối tượng của em nên em mới hỏi." Cô vô cùng nghiêm túc nói.
Tống Cảnh Chi thở phào nhẹ nhõm, cũng được!
"Vậy rốt cuộc anh có hay không?”
Sau khi nhặt tất cả táo chua lên, anh đứng thẳng người dậy, cô cũng rướn người lên, nháy mắt nhìn anh, giống như đang chờ câu trả lời của anh vậy.
Hai mắt Tống Cảnh Chi tối sam lại, nhìn ánh mắt tò mò phát sáng của cô.
"Hay là, em sờ thử đi?"
"..." Vừa nghe anh nói, mặt Đường Tiêu Tiêu đỏ lên giống hệt như quả táo.
"Anh, anh là đồ lưu manh." Vừa dứt câu, cô đã đi xuống dưới núi.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, khóe môi anh cong cong, quả nhiên vẫn phải lấy độc trị độc.
Tống Cảnh Chi nhanh chóng đuổi kịp cô: "Giận rồi sao? Ăn kẹo này."
Anh lấy một viên kẹo ra, lột vỏ kẹo rồi đưa đến trước mặt cô, bởi vì vừa cắn cỏ phấn, thế nên tay anh không thể chạm vào kẹo.
Cô liếc anh một cái, há miệng ngậm lấy viên kẹo, hai người một trước một sau đi về nhà.
Lúc Tống Cảnh Chi đang dùng nước giếng rửa tay, Đường Tiêu Tiêu vẫn nhìn anh.
Cô vốn thuộc kiểu người sẽ mất ngủ khi trong lòng có tâm sự, chuyện liên quan tới cơ bụng, chắc hẳn hôm nay cô không thể bỏ qua được.