"Lời vừa rồi cô nói." Tống Cảnh Chi mở miệng.
"Lời nào?" Vừa rồi cô nói nhiều lắm.
Bàn tay to đặt trên đùi anh nắm chặt lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.
Đường Tiêu Tiêu đứng sau xe lăn cũng nhìn thấy, lại nhìn lỗ tai anh. Rất tốt, lại đỏ rồi.
Lần này, không cần anh nói, Đường Tiêu Tiêu cũng biết là câu nào.
Cô biết anh đại khái muốn nói cái gì, thanh niên trí thức Đường, tôi không phải là trách nhiệm của cô, đổi thành người khác tôi cũng sẽ cứu, đại loại như thế.
"Sao vậy, Tống Cảnh Chi, bộ dạng này của anh là coi thường tôi sao?" Tay đẩy xe lăn của cô ngưng lại, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở trước mặt của anh.
Anh không dám ngẩng đầu nhìn cô, lời vốn dĩ muốn nói cũng nghẹn lại ở cổ họng. Anh biết cô tức giận, giây tiếp theo có thể sẽ lập tức bùng nổ.
Nhưng lời nói đáp trả khiến anh phải bất lực ở trong dự đoán không có xuất hiện, cũng không có đứng ở trước mặt anh mà lặng lẽ rơi lệ, lúc này đây cô lại tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.
Trở về nhà họ Tống, Đường Tiêu Tiêu đẩy Tống Cảnh Chi đẩy tới chỗ đất phẳng thì mặc kệ, cầm vại trà uống liền ba chén nước giếng, lúc muốn uống chén thứ tư thì bị anh lên tiếng ngăn cản.
"Đừng uống nữa, uống thêm nữa sẽ đau dạ dày đấy."
Mặt cô không chút cảm xúc buông vại trà xuống, cũng không có trả lời anh, mà vào thẳng trong bếp chuẩn bị cơm tối.
Đường Tiêu Tiêu như vậy làm cho Tống Cảnh Chi có chút hoảng hốt, anh đi theo cô vào phòng bếp.
"Không phải mẹ tôi nói cô không cần nấu ăn sao?"
Mẹ Tống đã nói từ lâu rồi, công việc trong nhà cũng không cho cô làm, nếu hai người bọn họ không có việc gì thì cứ trở vê phòng đọc sách.
Cô không nói lời nào, buổi sáng lấy không ít sườn từ trong không gian ra, cô định làm sườn sốt tương.
Cũng không có bảo anh nhóm lửa, mà tự cô chuẩn bị ra tay.
"Để tôi." Thấy cô muốn nhóm lửa, anh vội vàng đi trước cô một bước. Thấy anh đến, cô lại làm việc khác.
Buổi sáng lúc mang sườn về, sợ thời tiết quá nóng, cô đã chần qua nước, đun nước xong bỏ tương vào nấu là được.
Nhìn tay cô làm việc thoăn thoát, lại không để ý tới mình, Tống Cảnh Chi có chút hoảng hốt.
Thấy cô đã bỏ sườn vào nồi, biết lúc này sẽ không cần thêm lửa nữa, anh đẩy xe lăn tới trước mặt cô.
"Cô nói chuyện đi, nếu cô tức giận thì cô đánh tôi mấy cái được không? Cô đừng như thế."
Cô nhìn anh, rất nghiêm túc nói: "Tống Cảnh Chi, Đường Tiêu Tiêu tôi đây không phải loại người vì báo ân, mà phải bôi thường nửa đời sau của mình."
Nói xong cô lại không để ý tới anh, chuyện hôm nay đánh Trần Phượng Nha, ngay từ đầu là do cô nghe thấy Trần Phượng Nha nói xấu Tống Cảnh Chi mà nổi giận, sau đó mới là tính toán của cô trong việc xử lý chuyện này. Bề ngoài, lời nói cuối cùng là để bảo vệ Tống Cảnh Chi, nhưng trên thực tế chẳng phải là tiếng lòng của cô sao?
Tống Cảnh Chi rất xem trọng chừng mực giữa nam nữ, bị cô tùy tiện trêu chọc một chút là đã đỏ tai, nhưng Đường Tiêu Tiêu biết anh không ngốc.
Mấy ngày nay, hầu như mỗi tuần anh đều gọi người mang đồ ăn vặt đến cho cô một lần, từ sau khi biết cỏ cho heo mà ngày đầu tiên cô có là dùng kẹo để đổi thì mỗi ngày đều bảo Thạch Đầu cầm kẹo đi đổi cỏ cho heo đưa cô.
Cho nên từ ngày đầu tiên cô làm việc đến bây giờ, cô cũng chưa từng tự mình cắt cỏ heo. Mỗi buổi trưa anh đọc sách cho cô, cô ngủ thì anh quạt cho cô.
Không thể nào Tống Cảnh Chi còn chưa hiểu trái tim của mình? Nếu nghe được lời nói ấy, trong tình huống bình thường, không phải sẽ nhân cơ hội này mà thổ lộ ư?
Tóm lại, sau khi đoán được anh muốn nói gì, Đường Tiêu Tiêu thật sự tức giận, không phải vì trêu chọc anh như lúc trước, hay giả bộ ở trước mặt mẹ Tống.