"Không biết nhà ai nấu ăn thơm như vậy, hóa ra là Tiêu Tiêu đang nấu cơm. Lúc này, mẹ Tống bước vào, tình cờ nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang nhóm lửa trước bếp.
"Này, con nhà ai mà ngoan vậy, thế mà còn biết giúp nhóm lửa cơ đấy."
"Mẹ nói gì vậy chứ?" Tống Cảnh Chi liếc nhìn mẹ mình.
"Thím, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, chờ chú về là có thể ăn." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
"Sao cháu lại làm cho chúng ta? Vất vả cho cháu rồi." Vẻ mặt mẹ Tống tươi cười.
"Đồng chí Tống giúp nhóm lửa, không vất va a Cô liếc nhìn Tống Cảnh Chi, khiến tai anh đỏ bừng.
Sau khi cha Tống trở về, liền bắt đầu ăn cơm, đây là lần đầu tiên bốn người ngồi ăn cùng một bàn.
"Món canh cá viên này ngon quá." Cha mẹ Tống khen tay nghề của Đường Tiêu Tiêu không dứt miệng.
"Sinh được con gái vẫn tốt hơn, Tiêu Tiêu, cha mẹ cháu thật hạnh phúc, nhìn cháu xem, cháu vừa tri kỷ, vừa nấu ăn ngon, không giống như thím và chú cháu. Ôi!" Mẹ Tống liếc nhìn Tống Cảnh Chỉ.
"Mẹ, mẹ khen thì khen, đừng giam đạp lên con."
"Hắc, mẹ nói sai sao? Con ngay cả..." con dâu cũng không tìm về cho mẹ.
An đi, ăn đi." Cha Tống sợ mẹ Tống nói sẽ khiến Đường Tiêu Tiêu chê cười nên nhanh chóng múc một miếng cá viên cho mẹ Tống.
"Thím ơi, đồng chí Tống rất tốt."
Mẹ Tống rất vui khi nghe Đường Tiêu Tiêu khen con trai mình: "Cháu thấy tốt là được."
"Mẹ. Mẹ đang nói cái gì vậy?
Vốn Tống Cảnh Chi cố gắng điềm nhiên trước mặt Đường Tiêu Tiêu, nhưng thật ra đã bị lời nói của mẹ Tống làm cho đỏ mặt.
Mẹ Tống lúc này mới nhận ra hình như mình nói sai: "Tiêu Tiêu, thím nói mà không cân nhắc, quen nói chuyện tùy tiện, cháu đừng để trong lòng, thím không có ý đó."
"Thím, không sao đâu, chúng ta ăn cơm đi." Đường Tiêu Tiêu cúi đầu gẩy cơm, gắp một quả ớt xào cắn một miếng.
Cái này suýt chút nữa tống cô đi, sao ớt Hồ Nam lại cay đến thế, nước mắt cô chảy ra.
Vừa rồi khi xào cô không nghĩ nó lại cay đến thế.
"Mẹ, nhanh đưa nước cho cô ay" Tống Cảnh Chi nhìn thấy phản ứng của cô đầu tiên.
"A, a. Mẹ Tống vội vàng đứng dậy.
"Mau, uống nước đi." Mẹ Tống đưa vại trà cho cô.
Một lúc sau, cô mới bình thường trở lại, nói: "Cháu không sao." Cô mỉm cười nhìn ba người đang chú ý tới động tác của cô.
"Không có việc gì là tốt rồi, đây là ớt địa phương của chúng ta, cay đến mức người miền Bắc các cháu ăn không quen." Lúc này, mẹ Tống mới yên tâm ngồi xuống, tiếp tục ăn.
"Dạ." Đường Tiêu Tiêu nhìn quả ớt còn lại trong bát, không biết nên làm thế nào, những ngày này không thể lãng phí đồ ăn." "Đưa cho tôi." Tống Cảnh Chi chìa bát ra.
“..... Như vậy được không?
"Không phải là không ăn được sao?" Anh lại duỗi mình ra.
"" Cô bỏ quả ớt vào bát của anh.
Cha Tống và mẹ Tống nhìn nhau, im lặng cúi đầu rồi bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong, mẹ Tống rửa bát, giữa trưa nắng chói chang nên Đường Tiêu Tiêu đẩy Tống Cảnh Chi về phòng.
"Tôi đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nha?"
"Không cần đỡ, tôi có thể tự mình làm được."
Sau đó, cô nhìn thấy anh đẩy xe lăn đến mép giường, dùng hai tay chống tay vịn lên giường.
Cô cảm khái trong lòng, quả nhiên là người tham gia quân ngũ nhiều năm, lực chống này thật kinh khủng!
"Cô có muốn quay về ngủ một chút không?" Anh hỏi.
Đường Tiêu Tiêu dời ghế đến bên giường nói: “Anh muốn đọc sách không, nếu không anh đọc cho tôi nghe đi." Giọng nói của Tống Cảnh Chi mang theo từ tính, đọc sách nhất định rất êm tai.
"Được." Anh gật đầu, cầm cuốn sách trên đầu giường lên, bắt đầu chậm rãi đọc.
Cô đặt tay lên mép giường, tựa đầu, lắng lặng nghe.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao kiếp trước lại có nhiều người thích diễn viên lồng tiếng như vậy, hóa ra nghe được giọng nói hay là một loại hưởng thụ.