An An không nhận, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt anh trai, Bình Bình lập tức đưa tay lau nước mắt cho em gái.
"Phụt." Tống Cảnh Chi cười ra thành tiếng.
"Đúng là đã sinh ra cô bé nũng nịu giống hệt em, đây là nhờ công lao anh dạy dỗ đó nhé." Anh nói bên tai vợ mình.
Anh thương là thương vợ của anh, Bình Bình thương là thương em gái mình.
Lau sạch nước mắt, Bình Bình nắm tay An An: "Em gái, chúng ta vào thôi."
"Được." An An nhìn anh trai rồi gật gật đầu, để anh trai dắt mình vào lớp mẫu giáo, còn không quên quay đầu nói với Đường Tiêu Tiêu: "Mẹ, mẹ nhớ phải tới đón con nhé."
"Sẽ tới đón con, yên tâm đi." Cô vẫy vẫy tay với bọn nhỏ.
Nhìn bọn nhỏ vào lớp mẫu giáo, hai người mới xoay người đi.
"Anh đưa em đi chỗ mẹ nhé?" Tống Cảnh Chi đẩy xe đạp nhìn về phía cô vợ nhỏ.
Cô nhìn đồng hồ, thấy anh vẫn còn thời gian: "Được, anh đưa em qua đi."
Trụ sở chính phòng cháy chữa cháy đã bắt đầu đào tạo vào năm nay, năm ngoái đào tạo suốt một năm, bắt đầu từ Kinh Thị và những thành phố tỉnh lị khác, cả nước đã tăng cường tuyên truyên phòng cháy chữa cháy với người dân.
Cuối năm ngoái, Tống Cảnh Chi đề xuất cập nhật nâng cấp thiết bị phòng cháy chữa cháy trong hội nghị, cũng đã được xét duyệt.
Hôm nay Đường Tiêu Tiêu đi tìm mẹ Đường để xem nhà, ngày hôm qua mẹ Đường báo tin tức tới, nói khu phố bên kia có hai căn nhà muốn bán, nếu cô có ý định thì hôm nay đến văn phòng khu phố tìm bà ấy.
Tống Cảnh Chi đưa vợ đến văn phòng khu phố, sau khi chào hỏi mẹ vợ thì đi thẳng đến tổng cục.
Mẹ Đường nói với đồng nghiệp một tiếng, rồi dẫn Đường Tiêu Tiêu đi xem nhà.
"Bọn nhỏ đến lớp học mẫu giáo rồi?" Mẹ Đường hỏi.
"Vâng, đã đến rồi." Cô kể chuyện ở cửa lớp học mẫu giáo cho mẹ nghe, khiến mẹ Đường bật cười thành tiếng.
"Chị dâu của con có rồi." Mẹ Đường nhìn con gái: "Các con thật sự không muốn có thêm sao?"
Văn phòng khu phố báo tin, chính sách kế hoạch hóa gia đình sẽ lập tức được chứng thực, hiện tại không tranh thủ mang thai thì về sau có thể sẽ không cho mang thai. Nhất là người có thân phận như Đường Mục và Tống Cảnh Chi.
"Con rể của mẹ xót con." Đáy mắt của Đường Tiêu Tiêu hiện ý cười.
"Con đấy, da mặt thật dày."
Lúc mẹ con nói đùa với nhau thì đã đến căn nhà thứ nhất, nhà trông rất lớn, mặc dù căn nhà chỉ có một sân.
Ngoại trừ gian phòng chính, hai bên trái phải đều có ba gian phòng, ngược lại thích hợp với mục đích dùng để cho thuê của Đường Tiêu Tiêu.
Quan trọng nhất là giá cả cũng thích hợp, đương nhiên đối phương cũng nể tình cô là con gái của mẹ Đường, nên không nâng giá lên.
"Đơn vị của chồng tôi góp vốn xây nhà, chúng tôi muốn xây một căn nhưng tiền trong tay không đủ, cho nên mới bán căn nhà này đi." Nữ chủ nhà vừa cười vừa nói.
Thời đại này đã có đơn vị bắt đầu góp vốn xây nhà, bắt đầu từ lúc này đơn vị mới chậm rãi từ tập thể chuyển sang cá nhân.
"Vậy cô bán nhà rồi thì trong khoảng thời gian xây nhà định ở đâu?" Mẹ Đường hỏi.
"À, trước tiên chúng tôi sẽ đến nhà mẹ tôi ở một khoảng thời gian, chờ nhà xây xong lại chuyển đến, chủ yếu là việc góp vốn xây nhà không đợi người, không tranh thủ nộp tiền thì sẽ lập tức bị người khác chiếm suất." Người phụ nữ cười nói.
Giờ đây mọi người còn chưa biết nhà vườn lúc này, đợi đến đời sau sẽ tăng giá, cho nên so với nhà vườn, bọn họ càng thích mới xây nhà lầu hơn. Cho dù biết rõ không gian của nhà lầu sẽ nhỏ hơn nhà vườn.
Thương lượng giá cả xong, bọn rất nhanh bọn họ đã làm thủ tục sang tên.
Căn sân thứ hai và căn thứ nhất không khác nhau mấy, nên Đường Tiêu Tiêu cũng mua lại.
Mẹ Đường nhìn con gái mua hai căn nhà với vẻ mặt không đỏ tim không đập nhanh, thật sự không nhịn được mà hỏi.
"Con mua như vậy, trong tay có nhiều tiền lắm sao?"
"Có chứ." Cô gật đầu.
Đường Tiêu Tiêu nói cho mẹ Đường về tiệm van thắn và thu nhập hàng tháng của cô, cũng dặn rằng cô vẫn cần nhà vườn như thế này, nên bà ấy nhớ báo cho cô.
"Được được được." Biết con gái dựa vào tiên thuê nhà mà một tháng kiếm được không ít.
Hơn nữa tuy rằng nhà này cho thuê, nhưng vẫn là của con gái, thế là vội vàng đồng ý.