Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 225




Có lẽ vì hôm nay đi làm, nên Bành Vũ đã thay bộ quần áo công nhân trên người hôm qua, mặc một bộ quần áo hơi mới.

"Lát nữa em mặc chiếc áo này vào, đừng để quần áo bị bẩn." Cô đưa cho cậu ấy một chiếc áo khoác màu xanh.

"Cảm ơn chị." Cậu ấy nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi bắt đầu làm việc với Đường Tiêu Tiêu.

Trộn gia vị, bày các món ăn kèm, đều rất nhanh nhẹn.

Khách đến cửa, cậu ấy nhiệt tình đón người vào trong, dù quen hay là không quen, mở miệng là gọi "anh, chị, thím, chú", bất kể là ai cũng có thể trò chuyện với họ mấy câu.

Đường Tiêu Tiêu chẳng có việc gì để làm nữa, đành xách một cái ghế đến ngồi bên cạnh mẹ Tống, giúp gói hoành thánh.

"Anh, anh muốn ăn hoành thánh à? Anh muốn ăn suất nào? Chúng tôi..." Lúc này, một người quân nhân đi xe đạp, dừng xe ở cửa, Bành Vũ nhiệt tình tiến lên phía trước.

"À, tôi là người nhà này." Tống Cảnh Chi có chút lúng túng nhìn cậu ấy, nói thật anh chưa từng thấy người phục vụ nào nhiệt tình như vậy.

"A - Chào anh rể, anh rể, anh ăn sáng chưa?" Lúc này Bành Vũ nhớ tới lời hôm qua chú Lưu nói, Tống Cảnh Chi là quân nhân.

"Ha ha." Đường Tiêu Tiêu cười lớn, hôm qua cô chỉ cảm thấy Bành Vũ thành thật, hôm nay mới phát hiện trình xã giao của cậu ấy còn rất đỉnh nữa.

Người trong sân ăn xong, Bành Vũ đưa họ ra khỏi cửa, nhiệt tình nói chuyện với họ, rồi chạy về dọn bàn, dọn bát đũa sau khi khách đã đi xa.

An mấy hào hoành thành, mà hưởng dịch vụ như năm đồng." Tống Cảnh Chi vừa ăn sáng vừa nhìn Bành Vũ đi đi lại lại trong sân, không nhịn được bật cười.

Bữa sáng của anh giống như của Bành Vũ, canh xương và bánh trứng gà.

Ăn sáng xong Tống Cảnh Chi trở về tổng cục, Đường Tiêu Tiêu giúp mẹ Tống gói một ít hoành thánh rồi quay về nhà chính, bọn trẻ cũng sắp ngủ dậy.

Bữa sáng bọn trẻ cũng ăn bánh trứng gà, cô pha cho mỗi đứa một cốc sữa bò.

Chờ bọn trẻ ăn xong, mẹ Tống cũng cầm hộp tiền trở về, lúc này mới 9 giờ.

"Cha và Bành Vũ đang dọn dẹp ạ?" Đường Tiêu Tiêu đoán là hoành thánh đã bán hết.

"Ừ, thằng nhóc đó đúng là không tệ, vừa chăm chỉ vừa nhanh nhẹn, quan trọng là cái miệng còn hoạt bát." Mẹ Tống rất hài lòng với Bành Vũ.

"Vâng, đúng là rất nhanh nhẹn ạ." Cô cười nói, không ngờ lại tìm được một bảo bối.

"Ngày mai chúng ta bán thêm không con?" Mẹ Tống nhìn con dâu.

"Để qua mấy ngày nữa xem thế nào đã ạ." Cô nhìn mẹ Tống, kéo tay bà: "Chúng ta mới mở cửa, người dân quanh đây không thể ngày nào cũng ăn hoành thánh được." Đường Tiêu Tiêu cười nói.

Mẹ Tống nghe lời con dâu, gật đầu nói: "Con nói đúng, chúng ta quan sát thêm đã."

"Mẹ, chúng ta cứ bán như hôm qua, một ngày đã được một tháng tiền lương của công nhân bình thường rồi, vả lại chúng ta cũng không cảm thấy mệt, con thấy có buôn bán đắt đến đâu, một ngày tối đa hai trăm suất là được rồi ạ."

"Mẹ và cha đều nghe lời con, con nói muốn bán bao nhiêu thì chúng ta bán bấy nhiêu." Mẹ Tống trìu mến nhìn con dâu.

Cửa hàng hoành thánh làm ăn càng ngày càng tốt, nửa tháng sau đã đạt tới hai trăm suất Đường Tiêu Tiêu nói, đồ ăn kèm miễn phí cũng được thay đổi hai ngày một lần.

Giờ đã có nhiều người từ nơi khác đạp xe đến mua hoành thánh, mỗi ngày Bành Vũ đều tràn đầy năng lượng, làm việc rất chăm chỉ, khách hàng đều rất thích cậu ấy.

Đặc biệt là những công nhân làm ca tối ở nhà máy giày, cơ thể vốn mệt mỏi, sau khi ăn một bát hoành thánh nóng hổi, ngắm chàng trai trẻ tràn đây năng lượng, tinh thân họ cũng khôi phục không ít.