Khi Đường Tiêu Tiêu quay về điểm thanh niên trí thức, Vương Nhị Hi đang giặt quần áo, một chàng trai không phải là người của điểm thanh niên trí thức đứng bên cạnh cô ta.
Cô chỉ gật đầu chào hỏi với Vương Nhị Hi rồi đi về phòng của mình.
"Đó là thanh niên trí thức mới tới à? Lớn lên cũng xinh đẹp đấy." Ánh mắt Lưu Đại Bảo cứ dõi theo bóng dáng Đường Tiêu Tiêu.
"Thế nào? Nhìn trúng người ta à?" Vương Nhị Hỉ nhướng mày nhìn anh ta.
"Sao có thể, anh còn đang chờ cha mẹ em đồng ý gả em cho anh đây này."
Gia đình của Lưu Tiểu Bảo và gia đình Vương Nhị Hi kết bạn làm việc chung, Vương Nhị Hi không chỉ làm việc chung với gia đình Lưu Tiểu Bảo mà bình thường anh ta còn phụ giúp cô ta làm việc.
Lưu Tiểu Bảo luôn muốn yêu đương với Vương Nhị Hỉ, còn cô ta thì cứ viện cớ mặc dù bản thân cũng thích Lưu Tiểu Bảo nhưng cha mẹ không đồng ý để từ chối anh ta.
Thậm chí Vương Nhị Hi còn nói với Lưu Tiểu Bảo rằng cha mẹ mình là công nhân trong thành phố, chỉ cần anh ta đối xử tốt với mình, sau này khi cha mẹ cô ta đồng ý cho họ yêu nhau thì sẽ sắp xếp công việc trong thành phố cho anh ta.
Tuy rằng mẹ của Lưu Tiểu Bảo cảm thấy cách ăn mặc của Vương Nhị Hỉ không giống như con gái của gia đình khá giả, nhưng mà bà ấy đã sinh năm đứa con gái mới sinh được một cậu con trai, thế nên bà ấy xem anh ta như bảo bối, anh ta nói gì bà ấy cũng nghe.
"Vậy thì anh phải đối xử tốt với em, em chỉ nhờ anh giặt quần áo cho em mà anh cũng không chịu làm."
"Mẹ anh nói đàn ông không cần làm việc nhà."
"Anh nghe lời em hãy nghe lời mẹ anh hả?" Giọng nói của Vương Nhị trở nên vặn vẹo.
"Nghe em, nghe em hết, mạng anh cũng là của em, để anh giặt quần áo cho em."
Nghe bọn họ nói chuyện, Đường Tiêu Tiêu chưa kịp đóng cửa cảm thấy toàn thân sởn da gà, cô nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Hiện tại là lúc thời tiết của tỉnh Hồ Nam nóng nhất trong năm, Đường Tiêu Tiêu đang ngôi trên giường chợt nhớ bản thân chưa mua chiếu, mà bây giờ cô cũng không thể lấy chiếu từ trong không gian hiện đại ra được.
Ở đời sâu, chiếu của tỉnh Hồ Nam là loại tốt nhất, không biết hôm nay Tống Cảnh Chi có nhà không, cô định chiều này sẽ hỏi thăm anh thử.
Cô nằm trên giường, lấy quạt hương bồ từ không gian ra quạt gió, không bao lâu đã ngủ mất.
Lúc thức dậy, Đường Tiêu Tiêu giơ tay xem giờ, khi phát hiện trên tay mình không có đồng hồ, cô mới sực nhớ lần trước bản thân té ngã ở Từ Sơn đồng hồ đã bị hỏng.
Đường Tiêu Tiêu lấy từ không gian ra một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản đeo vào tay, lúc này sắp bốn giờ rồi.
Sau khi rời giường, cô lấy một ít thịt ba chỉ trong không gian ra, chuẩn bị nấu canh thịt viên cho Tống Cảnh Chỉ ăn tối.
Tất cả thanh niên trí thức đều đi làm việc, lúc Đường Tiêu Tiêu đang chặt thịt trong nhà bếp, trước mặt bất ngờ xuất hiện một cây kẹo hồ lô ngào đường. "Nhanh ăn đi, nó sắp bị chảy rồi." Thì ra Hà Tiểu Thiến đã và.
"Chị mua thật à!" Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng cầm lấy.
"Chị đã hứa sẽ mua cho kẹo hồ lô ngào đường cho em mà." Cô ấy cười ngọt ngào nói: "À đúng rồi, chị thấy trước cửa phòng em có một chiếc xe đạp chở đầy củi."
"Em mua củi hả?" Hà Tiểu Thiến hỏi.
"Dạ, em mua củi của bác Thôi ở đầu thôn." Cô cắn một ngụm hồ lô ngào đường rồi nói: "Tuy rằng đường hơi chảy nhưng mùi vị không bị ảnh hưởng."
"Lát nữa chị cũng mua ít củi”
"Ớt cay và rau củ còn lại này em cho chị hết đó, lát nữa em sẽ phần cho chị một ít canh thịt viên, chị nấu thêm cơm là có thể ăn cơm chiều rồi."
"Còn em thì sao?"
"Từ đây về sau em sẽ làm việc chung với nhà họ Tống." Cô cười nói.
"Tống Cảnh Chi trông thế nào, có đẹp trai không?" Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi.
"Ừm..." Đường Tiêu Tiêu nhớ lại dáng vẻ của Tống Cảnh Chỉ: "Cũng khá đẹp trai." Cô mỉm cười.
"Ái chà, con bé này!" Hai cô gái cùng cười đùa.