Tống Cảnh Chi mang theo mười cân thịt lợn rừng còn lại vê nhà, anh liếc nhìn sang hai người tuyết ở trong sân.
"Vô cùng kinh khủng." Anh nhỏ giọng nói.
"Khu khụ..." Đường Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh nhìn về phía cặp vợ chồng già đang ôm đứa bé ở trước mặt.
Lúc này, Tống Cảnh Chi đón nhận hai ánh mắt sắc như dao, anh có chút xấu hổ mang thịt lợn rừng ở trong tay quay vào phòng bếp.
Lúc đi ra, cha Tống đã cầm xẻng đứng ở trong sân chờ anh, nói: "Con đến đây làm đi."
"Con tới liên, con tới liên." Anh nhận lấy cây xẻng, cởi áo khoác quân đội xuống rồi bắt đầu dùng xẻng xúc tuyết.
"Xem anh trai đắp một người tuyết chân chính cho em xem này." Anh vừa dùng xẻng xúc tuyết vừa nhướn mày nhìn về phía cô vợ nhỏ của mình.
Cô vợ nhỏ ngồi ở dưới mái hiên cười nhìn anh, hai đứa nhỏ ở bên cạnh gào to với cha của mình.
Tống Cảnh Chi thấy tuyết đã ngừng rơi ở bên ngoài, anh ôm chiếc lồng và đứa bé vào trong sân.
Anh vừa xúc tuyết vừa trêu đùa mấy đứa nhỏ. Thỉnh thoảng, anh còn vốc một nắm tuyết nhỏ cho bọn nhỏ chơi nữa.
"Con cũng không sợ bọn trẻ bị cóng à." Lúc mẹ Tống đi ngang qua, bà trừng Tống Cảnh Chi một cái, nhưng cũng không có ngăn cản bọn họ. Trẻ con ở trong thôn đều lớn lên như vậy cả, thậm chí có nhà còn để trẻ con bò trên nền đất nữa kìa.
An An nắm lấy một ít tuyết, cô bé cười khúc khích rất vui vẻ. Cô bé còn ném tuyết ve phía anh trai của mình, Bình Bình chộp lấy rồi ghét bỏ ném đi.
Tống Cảnh Chi xúc sạch tuyết, chất thành hai quả cầu tuyết, một lớn và một nhỏ.
Hai quả cầu tuyết này còn lớn hơn quả cầu tuyết của cha Tống và mẹ Tống. Sau khi chồng hai quả cầu tuyết lại với nhau, anh lại dùng một nhánh cây làm hai cái tay cho người tuyết.
Anh còn vẽ mắt và miệng cho người tuyết nữa. Cuối cùng, anh dùng rơm rạ làm thành cái mũ cho người tuyết, như vậy trông giống hơn rồi.
Bọn nhỏ nhìn thấy người tuyết, vui vẻ vỗ hai bàn tay nhỏ giống như là bọn nhỏ có thể xem hiểu vậy.
Sau khi làm xong người tuyết, Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô vợ nhỏ như thể đang chờ cô khen ngợi mình khiến Đường Tiêu Tiêu cảm thấy tức cười.
"Cảnh Chi." Lúc này, Hà Vũ đi tới gọi.
"Võ Nha Tử tới rồi, mau vào nhà uống chén trà đi." Tống Cảnh Chi đặt cây xẻng xuống, tiến lên đón tiếp Hà Vũ.
"Em không vào đâu. Em tới đây mời anh và chị dâu tới nhà của em để ăn cơm trưa." Hà Vũ cười với Đường Tiêu Tiêu rồi lên tiếng chào hỏi.
"Đi, một lát nữa, tụi anh sẽ đi qua đó." Tống Cảnh Chi mở miệng đồng ý ngay.
"Được rồi, vậy em về nhà chờ hai người tới." Hà Vũ thấy anh đồng ý, anh ấy ngu ngơ mỉm cười rồi xoay người đi về nhà.
"Tại sao anh lại đồng ý cơ chứ?" Đường Tiêu Tiêu hỏi, cô hiểu Tống Cảnh Chi rất rõ. Nếu không phải là mối quan hệ đặc biệt tốt thì anh sẽ không tới nhà người khác ăn cơm đâu.
"Hà Vũ đến thôn của chúng ta ở rể. Nếu chúng ta từ chối lời mời của anh ta thì cậu ấy sẽ cho là chúng ta xem thường cậu ấy." Anh nói.
Lúc xuống núi, anh lặng lẽ chia cho Hà Vũ hai con thỏ rừng, có lẽ là Hà Vũ muốn cảm ơn anh thôi.
Trước giờ ăn cơm trưa, cặp vợ chồng trẻ mang theo một cân đường đỏ đi tới nhà của Hà Vũ, bọn nhỏ ở lại với cha Tống và mẹ Tống.
Nhà của Hà Vũ ở cuối thôn, lúc ấy Lý Đại Lực lo lắng Hà Vũ tới ở rể sẽ không được tự nhiên nên xây hai gian phòng cho đôi vợ chồng trẻ ra ở riêng sát ngay bên cạnh nhà của mình. Đây được xem như là trường hợp lấy chồng độc nhất vô nhị ở trong thôn.
Hai người tới nhà của Hà Vũ, Hà Vũ và vợ là Lý Tuệ Lan nhiệt tình chào đón hai người vào cửa. Bởi vì muốn chiêu đãi khách tới nhà, Lý Tuệ Lan đã đưa con về nhà mẹ đẻ.
"Chị dâu, mời uống trà." Lý Tuệ Lan mỉm cười và đưa trà cho hai người xong, cô ấy đi vào trong phòng bếp nấu nướng.
Đường Tiêu Tiêu quan sát xung quanh căn nhà nhỏ này thấy trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ và cũng rất ấm cúng.
Tống Cảnh Chi và Hà Vũ trò chuyện về những chuyện lý thú ở thời cấp hai. Hai người đều không muốn thảo luận về cuộc sống bây giờ, ngược lại càng khiến bọn họ cảm thấy càng thoải mái dễ chịu hơn.
Đường Tiêu Tiêu thấy hai người đàn ông đang nói chuyện phiếm mà mình lại không chen miệng vào được nên đề nghị vào trong phòng bếp hỗ trợ.